Chương 6: Chiến thắng

"Uỳnh uỳnh uỳnh", tiếng trống hiệu lệnh vang lên, lúc này sân đấu ở quảng trường Thuyên Duyên Thành đông nghẹt, tuy chỉ là vòng sơ tuyển nhưng cũng đủ hấp dẫn đủ mọi loại người đến xem, nên biết để có tư cách tham dự vòng thi đấu chính thức, ngoài những thiên chi kiêu tử ra thì chẳng còn bao nhiêu người được cái phúc ấy, bởi nếu không phải thiếu gia tiểu thư trong tộc thì cũng sẽ là những anh tài nổi bậc nhất trong phân gia.

Nhưng lần này thì khác, không biết vì lí do gì mà thành chủ lại đề xuất tăng thêm số lượng thí sinh, chính vì vậy vòng sơ tuyển này sẽ chọn ra 10 người để bước vào vòng thi chính thức, chỉ cần như vậy cũng đủ để người khác trầm trồ thán phục rồi, huống chi lần này, người hạng nhất trong vòng sơ tuyển còn được thưởng một viên đan dược nhất phẩm sơ giai, tuy là phẩm cấp thấp nhất nhưng cũng đủ khiến Thập Nhất phải lay động.

"Tất cả thí sinh chuẩn bị, ta sẽ đọc nội qui và cách thức thi đấu", một trung niên nhìn có vẻ là trọng tài lên tiếng. Hình thức thi đấu cũng không có gì phức tạp, tiến hành bốc thăm, ai có cùng số thì giao đấu với nhau, chỉ cần hạ gục hoặc khiến đối phương tự đầu hàng là thắng, nhưng không được dùng đòn hạ sát, chiến thắng thì bước tiếp vào vòng trong.

"Xem ra lần này vất vả đây", Thập Nhất tự nhủ, cũng phải thôi, đa số đều là những tu luyện giả đã đạt tới Bình Phàm cảnh sơ kì, trong đó có nhiều người đã thất bại trong cuộc tuyển chọn trong nội bộ gia tộc nửa năm trước, thế nên lần này họ đều rất quyết tâm giành chiến thắng. Thập Nhất bước lên chọn số, xui xẻo thế nào mà rút ngay số 13, mà hắn vốn xui xẻo rồi nên không có gì ngạc nhiên, hắn lo lắng nhìn xung quanh, tuy rút phải con số xui xẻo nhưng hi vọng đối thủ của hắn sẽ là một tên dễ xơi, nếu không phải là tu luyện giả thì càng tốt.

Các trận đấu lần lượt diễn ra, tuy không có nhiều chiêu thức hoa mĩ hay hoành tráng gì, chủ yếu là ngưng tụ nguyên khí để tấn công đối phương hay dùng nó như lá chắn phòng thủ khi trúng đòn đều rất hiệu quả, nhưng dường như các thí sinh đều có một sự quyết tâm rất lớn. Thập Nhất cũng vậy, quan sát các trận đấu mà hắn cảm thấy rất ngứa ngáy, cùng với những kiến thức thu thập được, hắn cũng hiểu thêm về cách ngưng tụ nguyên khí vào tay hay vào chân là như thế nào, các hệ thuộc tính ra sao, cũng như kinh nghiệm trong chiến đấu, hắn quan sát không ngừng nghỉ, chỉ mong nhanh chóng được lên sàn, hắn rất nóng lòng muốn biết liệu mình có thể chiến đấu với tu luyện giả được hay không sau khi đã trải qua quá trình tập luyện khổ cực.

"Trận tiếp theo, cặp đấu số 13", giọng gã trung niên vang lên, Thập Nhất đứng dậy, cuối cùng cũng tới lượt hắn rồi, hắn nhanh chóng bước lên đài.

"Để xem đối thủ của mình là ai, mà dù là ai đi nữa thì cũng phải chiến thắng", hắn tự nhủ.

"Rầm rầm", tiếng bước chân như sắm rền vang lên, "Quái quỉ gì vậy", Thập Nhất mặt méo xẹo, nhìn về phía xa, một tên râu ria bặm trợn, to lớn như hộ pháp bước lên, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ ai khiến Thập Nhất mém nữa là kìm không nỗi mà són ra quần rồi.

"Khoan đã, vòng sơ tuyển chỉ cho phép những người dưới 25 tuổi thi đấu thôi", vị trung niên nọ nhìn hắn e dè rồi lên tiếng, điều đó là đương nhiên, bởi vòng thi đấu chính thức cũng chỉ cho phép những nam tử nữ tử dưới 25 tuổi thi đấu nhằm đảm bảo tính công bằng, chứ ai cũng tham gia được thì mấy vị cha chú đã không kiêng dè gì mà xắn tay áo ra ăn hiếp hậu bối rồi, top 3 người đứng đầu sẽ được các tông phái siêu cấp lưu tâm, điều đó đại diện cho cái gì, chỉ có tiền đồ vô lượng mà thôi.

Tuy muốn tìm ra cường giả Tu du cảnh thì khó, cả Thuyên Duyên Thành này cũng chỉ có thành chủ, bởi trước kia ông ta được một tông phái thu nhận làm đệ tử, tu luyện mấy chục năm thành danh rồi trở về Thuyên Duyên Thành này xưng bá một phương, nhưng muốn kiếm ra Bình Phàm cảnh thì không thành vấn đề, các gia chủ của tứ đại gia tộc đều đã là Bình Phàm cảnh hậu kì đỉnh phong.

Nhưng bởi vì không phải là đệ tử của môn phái nào, nên dù có nhiều tài nguyên là thế, vẫn mãi vẫn chưa đột phá lên được Tu Du cảnh. Tất cả những chuyện đó, Thập Nhất đều được nghe từ đám người hầu nhiều chuyện trong Đình gia, bởi vậy hắn cũng không cần ra ngoài mà vẫn được biết rất tất tần tật không chỉ trong Đình gia mà cả trong Thuyên Duyên Thành.

Trở lại với sàn đấu lúc này, "Ta mới 24 tuổi thôi", tên râu ria bặm trợn nói.

"Phì, ta khinh, mặt như ông chú thế này mà bảo 24, có chó nó tin ngươi", Thập Nhất khinh bỉ nói, hắn cũng không ngờ tên này mặt dày như vậy, có ăn gian tuổi thì cũng kín đáo một chút, chứ rõ mồn một thế này ai mà không biết.

"Mày nói gì thằng nhóc, tin hôm nay là ngày cuối cùng mà mày nhìn thấy mặt trời không".

"Đủ rồi", vị trung niên kia cắt lời, "Dù sao cũng không chứng minh được là ngươi quá tuổi, được rồi bắt đầu trận đấu đi, cặp số 13, Thập Nhất đối chiến Hắc Hổ".

"Cái quần què gì vậy", Thập Nhất gào lên, "Rõ ràng như vậy mà không chứng minh được là thế nào, ông mù à, hay là ông...".

"Câm mồm lại, không thi đấu thì ngươi có quyền đầu hàng rồi cút, đừng làm mất thì giờ mọi người", tên trung niên lên tiếng.

"Lão chó già", Thập Nhất thầm nhủ, hắn muốn tức điên lên được, chắc chắn tên trung niên này nhìn ra được hắn không phải là tu luyện giả, mà tên râu ria hùng hổ kia e là đã Bình Phàm cảnh sơ kì gần đỉnh phong rồi, đương nhiên phải ưu tiên cho vào vòng trong chứ.

"Thôi kệ, không còn sự lựa chọn nữa rồi, bây giờ mà không đấu thì xem như thua cuộc, mình sẽ hết cơ hội, đâm lao thì phải theo lao thôi", Thập Nhất tự ngẫm rồi thủ thế, mang theo sự tự tin, sẵn sàng cho thắng lợi đầu tiên của mì...n..h.

"Rầm", một cái giậm chân của tên Hắc Hổ đó đã làm cả sàn đấu rung lên, Thập Nhất chưa kịp giữ thăng bằng thì hắn đã nhân cơ hội lao đến thúc một cú vào bụng khiến Thập Nhất văng ra xa hơn 5 mét, máu me tứ tung.

"Aaa, phụt", Thập Nhất ôm bụng đau đớn phun ra một ngụm máu, bụng hắn giờ đây như muốn bốc cháy, tên Hắc Hổ này dùng Hỏa hệ rồi.

Nếu chỉ dùng hai từ để nói về Thập Nhất lúc này thì chỉ có thể là "ăn hành", hắn bị tên Hắc Hổ kia đánh như đánh chó, hết đạp vào mặt lại đấm vào vai, rồi vào bụng, bị ăn trọn cú đấm bất ngờ, giờ Thập Nhất chỉ có thể co mình chịu trận, đau đớn không tả nỗi, mà tên Hắc Hổ kia thì không muốn kết thúc sớm, liên tục hành hạ như để trả thù Thập Nhất ban nãy dám chửi hắn, đến cả những người xem cũng hít một hơi lạnh, không ngờ tên Hắc Hổ này lại độc ác như vậy.

Nếu như có Đình Nhu ở đây, chắc phải xỉu lên xỉu xuống, nhìn Thập Nhất bây giờ khắp người bê bết máu, tàn tạ không khác gì một con chó rách, cũng may là hắn có một cơ thể đã trải qua không biết bao nhiêu trận đòn roi nếu không thì e là bây giờ hắn đã thăng thiên sớm rồi.

"Ư ư, đau đấy", Thập Nhất nghiến răng, đây có lẽ là lần ăn hành ngập mồm nhất của hắn, tên này quả thật quá quái vật, hắn không thể làm gì hơn ngoài chịu đòn, đến bây giờ hắn mới hiểu rõ sự chênh lệch giữa người thường và tu luyện giả lớn đến mức nào, nếu hắn cũng là tu luyện giả thì cũng không thảm hại tới mức này.

"Bây giờ phải làm sao đây, nghĩ đi, phải có cách chứ, phải có...phụt", Thập Nhất lại phun ra một ngụm máu tươi, xem ra hắn sắp không chịu nỗi nữa rồi,

"Còn muốn sống thì mau đầu hàng đi", tên trung niên lặng lẽ lên tiếng, kể ra Thập Nhất đúng là chúa đen đủi, lại gặp ngay kẻ có thể coi là mạnh nhất vòng sơ tuyển này ở trận đầu tiên, nếu có trách thì trách hắn quá xui xẻo mà thôi.

Trận đấu đã kéo dài hơn 15 phút, tên Hắc Hổ kia dường như vẫn chưa muốn kết thúc, còn Thập Nhất thì cứ làm công việc quen thuộc là ăn hành.

"Yếu dùng mưu, ngu dùng sức, phải dụ hắn mới được", Thập Nhất thầm nghĩ rồi lên tiếng, "Haha, xem ra ngươi cũng khá lợi hại".

"Khá sao, hahaha, tiểu tử như ngươi không biết lo giữ mạng còn ngông cuồng như vậy, nếu như thể lệ thi đấu cho phép giết người thì nãy giờ ngươi không còn được đứng ở đây đâu", Hắc Hổ đắc ý đáp, nói rồi hắn lao tới Thập Nhất.

"Chìa khóa chính là ở đây", Thập Nhất thầm nghĩ rồi dùng hết chút sức lực cuối cùng lao đến rồi hét lớn, "Hừ xem ra ngươi chỉ xứng làm đàn em của ta mà hung hăng như vậy, đúng là mất dạy mà, xem ra ta phải dạy dỗ ngươi lại mới được, nhóc con".

"Mả cha nó, thằng súc vật bố láo này, tao đáng tuổi cha mày đó thằng chó", Hắc Hổ tức giận thét lên, bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa gọi là nhóc con, bảo hắn không tức sao được, sống cũng gần ba bốn chục năm rồi, hắn chưa lần nào bị sỉ nhục như vậy.

"Là ngươi tự nhận đấy nhé", Thập Nhất nhanh chóng né sang một bên, nhìn thẳng vào tên trung niên kia rồi la lớn, "Ông cũng nghe rồi đó, mọi người cũng nghe rồi phải không, hắn vừa thừa nhận kìa, đáng tuổi cha chú của ta thì ai cho phép ngươi tham gia thi đấu chứ, hahaha".

"Cái gì, ngươi", Hắc Hổ giờ mới nhận ra là hắn đã nói hố, không ngờ thằng nhóc này lại ranh ma quỉ quyệt như vậy.

"Sao nào", Thập Nhất nhìn sang tên trung niên khuôn mặt đang méo xẹo rồi nói.

"Chuyện này...", lão ậm ờ không biết nói gì.

"Khốn kiếp, dù sao cũng lỡ rồi, tao sẽ cho mày chết ở đây", nói rồi Hắc Hổ lao tới như điên, lần này hắn đã thực sự sôi máu rồi, thấy vậy lão trung niên cũng nhanh chóng né ra một bên.

"Cái gì", mặt Thập Nhất nhăn như khỉ ăn ớt, vốn tưởng lão sẽ ra tay ngăn cản, không ngờ lại bỏ chạy như vậy, đúng là hèn hạ, môi hắn mím chặt lại, hai tay thủ thế, "Giờ cũng có thể làm gì hơn, kiếp này xong rồi", hắn uất hận, bất lực đúng nhìn, mọi người xung quanh cũng thờ ơ đúng xem, nhưng đâu đó ai cũng nhìn thấy khóe miệng của hắn nhoẻn cười, một nụ cười hạnh phúc, dù sao hắn cũng đã thắng rồi, ít nhất cũng đã thắng rồi.