Lại một buổi sáng nữa, Thập Nhất vươn vai đứng dậy, gần đây cơ thể hắn khỏe hơn trước rất nhiều, nếu cố gắng hết sức, mỗi ngày có thể khiêng được 800 bó củi, tưởng thì ít, nhưng mỗi bó xấp xỉ 40 cân, nếu là trước đây, hắn chỉ có thể chào thua, bây giờ thì khác, rõ ràng quá trình luyện tập đã đem lại kết quả.
Trong thời gian này, ngoài làm việc, những khi rảnh rỗi hắn thường xuyên tập hít đất, hắn tìm một cây sắt gia cố thêm rồi dùng nó để tập tạ, đó đều là những thứ hắn biết ở thế giới trước, thấy được hắn cực khổ như vậy, Đình Nhu cũng thường xuyên đem thức ăn đến cho hắn, nhờ vậy mà giờ hắn cũng trổ mã hơn, không còn yếu đuối như trước.
Cũng không phải không có lí do mà hắn điên cuồng tập luyện như vậy, năm nay thành chủ đề xuất cho 30 người tham gia tranh đấu, mà mỗi gia tộc đều đã chọn đủ người rồi, thế nên 10 người còn lại sẽ là những thí sinh tự do, ai tham gia cũng được, miễn là vượt qua vòng sơ tuyển mà hai ngày nữa bắt đầu thì sẽ có tư cách tham gia thi đấu.
Đương nhiên, Thập Nhất đã nhờ Đình Nhu đăng kí giúp mình, tuy ngạc nhiên nhưng nàng cũng đành làm theo, nàng đoán có lẽ tham gia thi đấu là ước mơ lớn nhất cả đời của hắn, ít ra có tư cách tham gia thì cũng đã là thiếu niên ưu tú rồi, biết đâu hắn sẽ gây ấn tượng tốt với Đình gia rồi được đối xử tốt hơn, nghĩ vậy nàng nhanh chóng đăng kí giúp hắn, sẵn tiện điều tra những người tham dự sơ tuyển, tất cả đều là Bình Phàm cảnh sơ kì, có vài người không phải là tu luyện giả, Thập Nhất cũng nằm trong số đó.
Chính vì vậy, mấy ngày nay Thập Nhất điên cuồng tập luyện, tối ngủ chỉ khoảng ba bốn tiếng rồi lại thức dậy làm việc và nâng cao thể lực, Đình Phong cũng đã nhìn thấy được sự chăm chỉ trong thời gian qua của hắn, truyền lệnh cho tổng quản Húc Hạ để ý nhiều hơn, cũng nhờ vậy mà tên phó tổng quản Lỗ Tư không còn kiếm chuyện với hắn được nữa.
Cuối cùng, ngày sơ tuyển cũng sắp tới, hắn đã chờ cái ngày này cũng lâu rồi, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi và tạm biệt Đình Nhu, Thập Nhất lên xe ngựa thẳng tiến trung tâm Thuyên Duyên Thành.
"Từ đây đến đó chắc cũng phải chập tối, ngủ một đêm rồi sáng mai tham gia sơ tuyển", hắn tự nhủ.
Nếu so sánh khu vực của Đình gia với trung tâm của Thuyên Duyên Thành thì chẳng khác nào đi so con muỗi với con voi, cả một vùng sầm uất đập vào mắt hắn, hàng nghìn người chen chúc nhau, cũng phải thôi, kinh đô của Thuyên Duyên Thành mà lại. Có hàng trăm cửa tiệm với đủ thứ vật phẩm, hàng quán, nơi đâu cũng ồn ào náo nhiệt, tửu điếm thì chật kín người, khách điếm cũng hết sạch chỗ, nếu không nhờ người đặt trước e là hắn phải màn trời chiếu đất rồi.
Lần này lên đây hắn lại muối mặt mượn Đình Nhu 30 kim tệ, nàng phì cười, trước đây đã đưa cho hắn rồi, không giữ mà cứ nhất định trả lại, rồi bây giờ lại phải chạy đến kiếm nàng mượn tiền, lại nói tiền ở một đêm đã hết 5 kim tệ, rồi còn ăn uống nữa, thật sự quá tốn kém, nếu không vì vòng sơ tuyển, hắn đã sớm ở nhà nghỉ khỏe rồi.
Dù sao cũng còn khá sớm, Thập Nhất liền xuống dưới đi dạo, trong túi giờ chỉ còn khoảng 20 kim tệ, hắn cũng không dám tiêu xài gì nữa, thế nhưng hắn vẫn bị hấp dẫn vào một tiệm thuốc, nơi đây chuyên bán thảo dược, một trong những nguyên liệu chính để điều chế đan dược, đương nhiên hắn không biết gì về luyện đan, nhưng cô chủ tiệm thì khiến cánh nam nhân khó cưỡng lại được, chiếc áo hở lưng táo bạo màu đen tuyền, gương mặt đầy sự ma mị, trưởng thành.
Nom bà chủ tiệm chỉ mới ngoài 30 nhưng không ngờ vẫn còn sắc sảo, mặn mà như vậy. "Bốp", hắn tự đánh vào đầu mình, "Mình đến đây đâu phải để làm mấy trò này", nói rồi hắn định quay đi thì vang lên giọng nói đầy sự cuốn hút.
"Vị công tủ đây không biết có hứng thú gì với thảo dược ở đây không ? "
"Ngại quá, ta không có nhiều tiền", Thập Nhất trả lời.
"Không sau đâu, công tử có bao nhiêu kim tệ có thể nói ra, ta sẽ chọn cho công tử thảo dược tốt nhất với giá tiền đó". Nghe giọng nói đầy sự ma mị và quyến rũ.
Thập Nhất buộc miệng nói: "Ta cũng không có bao nhiêu, không biết 20 kim tệ có đủ không ? ". Cả một đám người chẳng ai bảo ai phá lên cười một cách ngon lành, cả cô chủ tiệm cũng nhìn hắn cười một cách khinh bỉ.
"20 kim tệ, há há há, nghèo kiết xác như vậy mà cũng đua đòi đi mua sắm", một tên lớn giọng nói, Thập Nhất ngượng chín người, đương nhiên với hắn 20 kim tệ là một số tiền lớn, nhưng không ngờ so với người bình thường lại chỉ như mấy xu lẻ dùng để bố thí cho ăn mày.
Ngay lập tức, Thập Nhất nhanh chóng rời đi, bỏ ngoài tai những tiếng chế giễu, xem ra hắn nên trở về khách điếm nếu không sẽ phải chịu thêm nhiều nhục nhã nữa, hắn đã là phế vật rác rưởi rồi mà đi đến đâu cũng bị sỉ nhục thế này, thực sự hắn không cam tâm chút nào, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.
"Đi đâu mà vội vậy thằng nhóc, chắc phải cho mày một trận vì tội quấy rầy bà chủ xinh đẹp đây", một tên to cao phát ra giọng nói ồm ồm rồi kéo áo Thập Nhất lại.
"Ngươi muốn gì",
"Bốp, binh, muốn gì nè", liên tiếp là hai cú đấm vào mặt và vào bụng, Thấp Nhất té sầm xuống, hai tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn như khỉ.
"Là mày gây sự trước đấy nhé", Thập Nhất nghiến răng ken két, gượng dậy rồi nói, cả đám người xung quanh xem náo nhiệt lại được một mẻ cười vỡ bụng, khỏi nói cũng biết, nhìn dáng vóc tên to cao này muốn gấp đôi Thập Nhất, lại còn thêm hai quyền vừa rồi nữa, tu luyện giả nhìn qua sẽ biết ngay có nguyên khí, tên to cao này đã là Bình Phàm cảnh sơ kì rồi.
Lại nói về Bình Phàm cảnh, nó khác người thường ở chỗ, khi đạt tới cảnh giới này sẽ được xem là bước chân vào tu luyện giả, có thể ngưng tụ nguyên khí gia cố vào các bộ phận cơ thể, cũng có thể phóng xuất ra ngoài, dùng để tấn công hay phòng thủ đều được, giống như lúc nãy tên to cao kia đã ngưng tụ nguyên khí vào cánh tay, vì vậy mà cú đấm rất có lực, mạnh hơn cú đấm bình thường rất nhiều lần.
Đó là lí do tại sao, người bình thường không có cửa so với tu luyện giả, cho dù ở cảnh giới thấp nhất là Bình Phàm cảnh sơ kì, thì cũng đã uy lực bất phàm rồi.
"Hừ, thổ hệ mà thôi", một kẻ với gương mặt khá tuấn tú, còn khá trẻ trong bộ y phục màu nâu, tay phe phẩy chiếc quạt đứng đằng xa lẩm bẩm, hắn đã quan sát toàn bộ diễn biến, vốn đã định rời đi nhưng sau khi thấy ăn trọn hai cú đấm rồi mà Thập Nhất vẫn đứng dậy được, hắn rất bất ngờ.
"Phốc, bốp", ngay lúc không ai chú ý, Thập Nhất nhảy tới rồi rướn người đấm vào mặt tên to cao kia, "Rầm", tên to cao không kịp phản ứng, ăn trọn cú đấm rồi ngã ngửa ra sau, đập nát cả một sạp hàng, tốc độ quá nhanh, ngay cả hắn là tu luyện giả cũng không theo kịp.
"Chuyện gì thế kia", mọi người ai cũng sững sờ, "Lại một tu luyện giả nữa à", những tiếng xì xầm vang lên, đương nhiên những ai có thực lực thì càng bất ngờ hơn, bởi rõ ràng cú đấm của Thập Nhất không hề cảm nhận thấy nguyên khí.
"Sao có thể, ngươi không phải là tu luyện giả, sao ngươi, phụt...", tên to cao kia phun ra một ngụm máu tươi, xem ra thương thế cũng không nhẹ chút nào.
"Đúng vậy, ta chỉ là người bình thường thôi", Thập Nhất hờ hững đáp, mọi người ai nấy đều mắt chữ a mồm chữ o nhìn nhau không nói nên lời, có những kẻ khi nãy lên tiếng khinh miệt giờ cũng im bặt không dám hó hé tiếng nào, đây là tình huống gì vậy, từ khi nào mà người bình thường lại có thể làm tu luyện giả trọng thương thế này, đúng là biến thái.
Thập Nhất chẳng thèm để ý nhiều, lặng lẽ rời đi, không quên lạnh lùng nhìn vào gương mặt kinh hãi của tên to cao rồi nói: "Tu luyện giả thì hay lắm sao, hahaha, cũng chỉ có vậy, ta nói cho ngươi biết, đừng khinh thiếu niên nghèo".
"Hừm, xem ra cũng khá thú vị đấy, không chừng sẽ còn được gặp lại", tên thiếu niên mặc nâu phục nãy giờ đã chứng kiến hết, hắn rất ngạc nhiên và đầy sự hiếu kì với Thập Nhất. Cũng đúng thôi, sau khi ăn trọn hai cú đấm của tu luyện giả mà vẫn không hề gì, ngược lại chỉ một cú đấm không hề có nguyên khí lại có thể gây nên thương tổn lớn như thế cho tên tu luyện giả kia, quả thật không bình thường chút nào, một là Thập Nhất quá mạnh, ở một cảnh giới rất cao, không cần phải dùng nguyên khí, hai là Thập Nhất thực sự không phải tu luyện giả, nhưng lại có một thể lực và sức chịu đựng rất dồi dào.
Khả năng số một thì có vẻ không đúng, vì cả Thuyên Duyên Thành này, cùng lắm chỉ có thành chủ mà thôi, chỉ còn lại khả năng số hai, nếu đúng như vậy thì chắc chắn Thập Nhất phải trải qua rất nhiều cực khổ. Đó là điều tất nhiên, trong suốt tám tháng qua, Thập Nhất không ngày nào là không luyện tập đến kiệt sức, đã vậy còn nghĩ ra cách lén thả gà trong chuồng ra rồi chạy đi bắt lại.
Mấy ngày đầu hắn làm mất không biết bao nhiêu con, bị phạt bỏ đói suốt, nhưng dần về sau, không con gà nào thoát khỏi tay hắn, nhờ vậy mà tốc độ cũng như phản xạ của hắn tăng lên rất nhiều. Ngày qua ngày, thân thể hắn luôn được tôi luyện, tâm tính cũng trầm tĩnh hơn, hắn chẳng đoái hoài đến chuyện gì, chỉ duy nhất có một chuyện mà hắn quan tâm nhất lúc này là làm thế nào để mạnh hơn, để đòi lại những gì đã mất.
Lặng lẽ bước đi, Thập Nhất nhanh chóng trở về khách điếm, cũng khá khuya rồi, hắn phải nhanh chóng ngủ một chút để sáng mai tham gia vòng sơ tuyển, đây là cơ hội duy nhất của hắn rồi, nếu không thành công thì e rằng hắn cũng mất hết động lực, chỉ có thể đành trở về với cuộc sống hèn mọn như xưa.
Lại nói đến vòng sơ tuyển, e là cũng sẽ có những ngọa hổ tàng long, trận chiến vừa rồi hắn lợi dụng tốc độ và sự khinh thường của tên to cao kia nên mới chiếm được ưu thế, nếu giao đấu trực diện, e là sẽ gặp nhiều bất lợi, dù sao hắn cũng không phải là tu luyện giả, chỉ là một tên giả heo ăn thịt hổ mà thôi. Nằm trên giường, Thập Nhất không ngủ được, hắn mông lung suy nghĩ rất nhiều, chớp mắt trời đã gần sáng, cũng sắp tới lúc tham dự vòng sơ tuyển rồi.