Hồi hộp, sợ hãi, đó là tất cả những gì mà Thập Nhất trải qua lúc này, hắn đưa 20 kim tệ cho vị chấp sự rồi tay run run đặt lên quả cầu, thầm nhủ, mày phải cố lên, nhất định phải trở thành tu luyện giả.
"Aaaaaaaa", hắn la lớn, chắc để tăng thêm phần khí thế, mọi người đều tập trung nhìn qua, ngay cả Lạc Vân đang trò chuyện với Đặng Du cũng bất ngờ để ý đến, thế nhưng đáp lại tiếng rống của hắn là một cảnh tượng không thể yên tĩnh hơn, quả cầu không phát ra tí ánh sáng gì, dù hắn có cố tới cỡ nào.
"Thôi đủ rồi, đừng có rặn nữa, ngươi có rặn tới phọt ra ngoài thì cũng vậy thôi", vị chấp sự lên tiếng.
Không gian yên tĩnh bỗng phá lên những tràng cười không ngớt, mọi người đều tưởng lại có thêm một thiên tài xuất hiện, ai dè chỉ là một tên phế vật, nên biết dù không thể trở thành tu luyện giả nhưng khi khảo nghiệm quả cầu vẫn sẽ phát ra ánh sáng biểu trưng cho các hệ tu luyện, tuy yếu nhưng sẽ có vì bình thường mỗi người đều có nguyên khí, còn hắn thì lại không có tí ánh sáng nào, thử hỏi không phải là phế vật của phế vật thì là gì.
Hắn cũng biết bản thân là phế vật, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng ông trời lại có thể tuyệt đường sống của mình đến như vậy. Trong khi đó Đặng du thì nở một nụ cười nhếch mép, lúc nãy hắn cũng bị Thập Nhất dọa một phen, tưởng lại xuất hiện phượng mao lân giác gì, ai ngờ chỉ là rác rưởi.
"Chấp sự kiểm tra lại pha lê cầu xem, biết đâu đã khảo nghiệm nhiều quá nên xảy ra sai sót", Lạc Vân lên tiếng.
"Đúng rồi, cho ta kiểm tra lại đi, chắc pha lê cầu này bị hỏng rồi", Thập Nhất như trở về từ cõi chết, hắn thầm biết ơn cô tiểu thư kia, không những người đẹp mà tính tình cũng tốt nữa, dù hắn chỉ là phế vật nhưng vẫn nói tốt cho hắn, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Thập Nhất cảm thấy xấu hổ.
"Hừ, Lam Linh Pha Lê Cầu là một pháp bảo cao cấp, không dễ hư hỏng như vậy đâu, nhưng thôi nể tình tiểu thư đã nói giúp ngươi, ta sẽ cho ngươi thử cái khác", chấp sự vừa nói vừa lấy ra một khối pha lê cầu khác, Thập Nhất hồi hộp, "Đúng rồi, nhất định là bị hỏng thôi, bây giờ mình phải thử lại, nhất định phải trở thành tu luyện giả".
"Á á á á aaaaa", tiếng rống còn to hơn khi nãy, mọi người lại tập trung quan sát, nín thở chờ đợi, ngay cả tên Đặng Du cũng không kìm được tấm thân gầy của mình mà rung lên, không lẽ nãy giờ mình khinh thường chủ tịch và cái kết sao ( Dành cho những bạn nghiêm túc: Không lẽ mình đã xem thường hắn, thật sự lại có một thiên tài nữa sao ).
"Đừng có gồng nữa, ngươi rặn một hồi nó rớt từng cục xuống a, không có nguyên khí, phế vật thì đừng có đua đòi ảo tưởng", giọng trầm đặc của vị chấp sự vang lên.
Thập Nhất chết đứng, vẫn không có một tí ánh sáng nào, lần này tràng cười còn lớn hơn lần trước, có người ngồi còn ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
"Há há há, ta nghĩ ngươi đi tấu hài sẽ có nhiều người xem đó", Đặng Du vừa ôm bụng vừa cười, Lạc Vân cũng che miệng cười khúc khích, Thập Nhất xấu hổ đến độ muốn đội quần, hắn cúi gầm mặt bước ra ngoài.
"Nè, phế vật thì cũng chỉ là phế vật, biết thân phận của mình đi, rác rưởi".
"Đủ rồi, đừng trêu hắn nữa", tiếng Lạc Vân cắt ngang lời Đặng Du, Thập Nhất cũng chẳng còn quan tâm nữa, hắn đi một mạch ra bên ngoài, rời khỏi Minh Các. Ngay khi vừa bước ra tới cổng, hắn nhìn thấy một đoàn người hộ tống đí tới, bước xuống kiệu là một vị trung niên, tuy dáng vẻ rất bình thường nhưng lại rất thâm sâu khó dò, còn ai ngoài thành chủ Thuyên Duyên Thành, Lạc Kinh Kinh. Vừa thấy bóng dáng, các chủ Minh Các là Tô Vinh đã chạy tới nịnh nọt, đúng là cái Minh Các này ai cũng giống nhau.
Thập Nhất thầm nghĩ, "Xem ra là đến coi kết quả khảo nghiệm của tiểu công chúa nhà lão đây mà, người thì thiên cơ tuyệt mỹ, tài sắc vẹn toàn, người thì phế vật vô năng, rác rưởi hạ cấp, ông trời đúng là không công bằng tí nào cả", kiếp trước hắn là một tên bất tài vô dụng, kiếp này cũng chỉ là một tên vô dụng bất tài, thế rồi Thập Nhất buồn bã rời đi.
"Phụ Thân", Lạc Vân chạy tới bên cha mình, sau khi biết con mình là tu luyện giả tam hệ, Lạc Kinh Kinh lộ rõ vẻ vui mừng.
"Chúc mừng tiểu thư, thành chủ, chính là đứa trẻ 10 năm trước sống sót ở Lam Thôn", tên cận vệ đi phía sau tiến đến chúc mừng rồi chỉ tay về phía Thập Nhất đang rời đi, nói.
"Vậy sao, Vân nhi, lúc nãy hắn cũng có khảo nghiệm sao, kết quả thế nào".
Lạc Vân chưa kịp lên tiếng thì Đặng Du cùng cha mình tiến đến, "Ra mắt thành chủ", Đặng Hổ cuối đầu hành lễ.
"Được rồi, Đặng gia chủ không cần phải khách sáo như vậy, thiếu tử không ngờ lại là song hệ, thiên tài, thiên tài".
"Haha, vẫn không thể bằng tiểu thư đây"
"Thành chủ, ngài hỏi tên phế vật đó làm gì, nguyên khí còn không có, đúng là rác rưởi", chưa kịp cho cha mình nói hết câu, Đặng Du đã xen ngang.
"Không có nguyên khí ? ", Lạc Kinh Kinh thoáng ngạc nhiên rồi nhìn sang con gái mình, nàng khẽ gật đầu, "Thật đáng tiếc, cuộc đời của tên tiểu tử đó đúng là bất hạnh của bất hạnh", nói rồi Lạc Kinh Kinh dẫn con gái mình trở về.
"Phụ Thân, tên đó rốt cuộc có chuyện gì vậy ?", ngồi trên xe ngựa, Lạc Vân không kìm được sự tò mò mà quay sang hỏi, thấy vậy Lạc Kinh Kinh ra hiệu cho tên cận vệ kể lại chuyện 10 năm trước, y cũng chính là người đã đưa Thập Nhất đến Thuyên Duyên Thành, nghe xong, Lạc Vân cảm thấy rất thương hại cho hắn, không ngờ số phận lại bất hạnh như vậy.
"Phụ thân à, hay mình nhận hắn về phủ thành chủ được không", nghe Lạc Vân nói xong, Lạc Kinh Kinh nheo mày, thật ra việc Lam Thôn bị xóa xổ cũng không đơn giản như vậy. Chuyện lúc trước, lão cũng có một phần trách nhiệm, toán thổ phỉ là do lão cùng binh sĩ truy quét, không ngờ bọn chúng lại tràn vào Lam Thôn, đến khi lão đến thì đã muộn rồi, nhưng phủ thành chủ đâu phải là nơi mà phế vật có thể vào được, kể cả làm kẻ hầu cũng không có tư cách.
"Được rồi, để phụ thân sắp xếp sau", Lạc Kinh Kinh trả lời cho có, thân là thành chủ, lão còn rất nhiều chuyện phải làm, hơi đâu mà quan tâm đến một thằng nhóc vô danh tiểu tốt.
Trở lại với Thập Nhất, hắn đang rất phiền não, không chỉ vì kết quả khảo nghiệm mà còn vì số tiền 20 kim tệ để trả cho Đình Nhu.
"Bây giờ phải trả trước 30 kim tệ đã, xem ra ta không thể tu luyện được rồi, chẳng lẽ cả đời là phế vật, hay là mình rèn luyện thể lực", Thập Nhất vội nghĩ đến ở thế giới trước đây của hắn cũng làm gì có cái gọi là tu luyện giả, chỉ có võ thuật và rèn luyện thể lực mà thôi, võ thuật thì hắn không biết nhưng thể lực thì hắn có thể cải thiện, chỉ cần đối phương không phải là tu luyện giả, ai có thể lực, sức khỏe mạnh hơn thì chắc chắn người đó sẽ thắng.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn ngay lập tức trở về Đình gia, lên cho mình một lộ trình tập luyện, hắn tăng khối lượng công việc lên từ từ, gấp hai, rồi gấp ba, gấp năm bình thường, trước đây hắn vác một trăm bó củi mỗi ngày, giờ đã lên năm trăm, lúc đầu hắn kiệt sức đến ngất đi, nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc, phế vật cũng chỉ là phế vật, câu nói đã hằn sâu vào tâm trí hắn, hắn không tin, nhất định dù là phế vật cũng có thể quật khởi.
Đúng ra nếu như bình thường thì có lẽ hắn đã chết thật vì kiệt sức rồi, nhưng nhờ có sự nỗ lực không ngừng, mà cách luyện tập của hắn cũng rất hợp lí, chậm mà chắc chứ không ồ ạt, mà nguyên nhân xâu xa nữa là do vật tồn tại trong đầu hắn.
Đương nhiên hắn cũng biết, nhờ có vật kì lạ này mà mọi vết thương trên người hắn khôi phục nhanh hơn bình thường, hay sau mỗi lần bị ăn đập từ đám người Đình Lôi, Đình Bách, dường như cơ thể của hắn cũng được rèn giũa thêm, chỉ có điều nó xảy ra rất chậm và mơ hồ, mà mỗi lần nghĩ về nó, đầu hắn trở nên đau nhức lạ thường, thế nên hắn cũng không còn quan tâm tới nữa, chỉ cố gắng tập luyện.
Cũng không biết có phải do nhìn thấy Thập Nhất chăm chỉ làm việc hơn hay không mà tên phó tổng quản Lỗ Tư cũng ít kiếm chuyện với hắn hẳn đi, đúng hơn là cũng không có cái cớ gì để kiếm chuyện nữa.
Ngày qua ngày, hắn vẫn cứ làm việc rồi làm việc, chẳng đoái hoài gì, Đình Lôi, Đình Bách tới kiếm chuyện, bị ăn đòn mà hắn vẫn trơ mặt ra, đánh riết chúng cũng chán, tuy mỗi ngày vẫn lôi Thập Nhất ra đánh đập, nhưng càng ngày càng ít đi, cũng phải thôi, nhìn cái vẻ mặt như kiểu chúng mày đánh tao đi, đánh nhiều vô tao cảm ơn của hắn làm bọn chúng lo sợ có phải thằng này té vực nên điên thật rồi hay không.
Thi thoảng Đình Nhu cũng đến thăm, nhưng thấy hắn mải mê làm việc, nàng cũng không tiện nói chuyện nhiều, hắn cũng chẳng nói bao nhiêu, nhưng mỗi lần nàng đến hắn đều nói: "Tiểu thư yên tâm, số tiền ta nợ tiểu thư nhất định sẽ trả đủ".
Câu nói của hắn làm Đình Nhu cảm thấy khá buồn, nàng đâu có ý đòi lại tiền, huống chi ngay khi trở về hắn đã trả cho nàng 30 kim tệ rồi, nhìn vẻ mặt buồn rầu đó, nàng biết chứ, muốn trở thành tu luyện giả đâu có dễ như vậy, ngay khi hắn nói muốn trở thành tu luyện giả, nàng đã định ngăn cản, nhưng sợ làm hắn tổn thương, nàng không nói gì, nhưng xem ra có lẽ vẫn quá khó để chấp nhận thực tại, nàng cũng không biết nói gì hơn, chỉ mong hắn sẽ quên đi và cố gắng làm việc chăm chỉ, hi vọng sau này sẽ được sống một cuộc sống an phận thủ thường.
Thời gian vẫn cứ trôi qua, thấm thoát mà đã hơn tám tháng, Thập Nhất bây giờ trông cứng cáp hơn phần nào, cơ thể dường như cũng săn chắc hơn, chai lì hơn, mà nửa năm trước đã diễn ra trận đấu trong tộc, phế vật như hắn dù là nô bộc đương nhiên vẫn không được phép tham gia, mà không ngoài dự đoán khi bốn trên năm người đại diện chính là bốn vị thiếu gia tiểu thư, người còn lại là một nữ tử trong chi phụ.
Hiện tại Đình Lôi, Đình Bách, Đình Hoa đều đã là Bình Phàm cảnh trung kì, Đình Nhu cũng đã là Bình Phàm cảnh sơ kì đỉnh phong, e là cũng sắp đột phá, với đội hình này, nói không ngoa Đình gia cũng có thừa tự tin, tuy Đặng gia, Vũ gia, Cung gia cũng rất ghê gớm nhưng chiếm vị trí cao thì không vấn đề gì, mà chỉ còn chưa tới hai tuần nữa sẽ diễn ra trận đấu tứ đại gia tộc mười năm một lần, sư kiện trọng đại nhất của Thuyên Duyên Thành.