Lang thang trở về Đình gia, Thập Nhất không quên suy nghĩ về những thông tin mà mình đọc được, bây giờ muốn kiểm tra nguyên khí, hắn phải đến những nơi có khảo nghiệm, gần đây nhất có lẽ là Minh Các.
Nguyên khí cũng chia làm năm loại hệ thuộc tính: Phong, Lôi, Thủy, Hỏa, Thổ, sở hữu càng nhiều loại nguyên khí thì càng mạnh, chỉ cần là song hệ thôi cũng được xem là thiên phú trác tuyệt rồi, còn tam hệ thì chắc triệu người có một mà thôi.
Nhưng đau đầu ở chỗ, hắn phải có 20 kim tệ để làm lệ phí khảo nghiệm, đừng nói là 20, dù là 1 kim tệ thì hắn cũng đã thấy khó như lên trời rồi, mang theo những phiền pmuộn này, hắn bước vào trong kho củi, một nơi quá quen thuộc với hắn.
Bên ngoài vẫn là những tiếng ồn ào náo nhiệt, qua lời nói của những kẻ hầu khác hắn được biết, trong sàn đấu chính của Đình gia đang diễn ra những trận đấu giao hữu của những anh tài trong tộc, ngoài bốn vị thiếu gia tiểu thư cao quí, còn có những nam tử nữ tử khác đến từ các chi phụ của Đình gia.
Đương nhiên tất cả nhằm mục đích cọ xát, chuẩn bị cho trận chiến tứ đại gia tộc sắp tới sẽ diễn ra ở trung tâm Thuyên Duyên Thành giữa Đình gia, Đặng gia, Vũ gia và Cung gia, nghe nói thành chủ cũng sẽ đích thân xuất hiện, nhờ vào kiến thức đã thu thập được, Thập Nhất biết được thành chủ Lạc Kinh Kinh đã đạt tới Tu Du cảnh hậu kì, cũng được xem là cường giả một phương.
Nên biết có những người tu luyện cả đời vẫn chỉ dừng chân ở Bình Phàm cảnh mà không đột phá lên được, ví như gia chủ Đình Phong là một ví dụ, hiện giờ đã gần 50 tuổi mà vẫn chỉ là Bình Phàm cảnh hậu kì đỉnh phong.
Lại nói trước đó sẽ có một trận đấu trong gia tộc chọn ra 5 người đi thi đấu, quan trọng hơn là cả người hầu cũng được tham gia. Nói thế thôi chứ ai cũng biết phận là nô bộc như hắn thì làm gì có thể là tu luyện giả mà tham gia, chẳng qua qui tắc chung của thành chủ là cho cả người hầu tham gia nên Đình gia bất đắc dĩ cũng phải làm theo.
Trận đấu đó 2 tháng nữa sẽ diễn ra, và nửa năm sau sẽ bắt đầu trận chiến tứ đại gia tộc, điều quan trọng nhất chính là ba người xếp hạng cao nhất sẽ được các môn phái để ý tới, nhưng những môn phái đó là gì và ở đâu thì hắn không biết được.
Theo suy đoán của hắn, bốn trên năm vị trí e là sẽ rơi vào tay của bốn người Đình Lôi, Đình Bách, Đình Nhu và Đình Hoa, trong bốn người này thì có Đình Hoa là lâu lắm rồi hắn không gặp, kể từ sau khi xảy ra "sự cố" đó, hắn bị cấm bén mảng đến gần khu vực của tiểu thư, mỗi lần vác củi cũng phải đi đường vòng, tính ra cũng gần 3 năm rồi.
Chỉ còn lại một vị trí, mà những nam tử nữ tử từ các chi phụ cũng không phải dạng vừa, xem ra bây giờ hắn phải tìm cách để khảo nghiệm rồi bắt đầu tu luyện mới được, dù biết là phế vật, hắn vẫn rất quyết tâm, dù là Bình Phàm cảnh sơ kì cũng được, chỉ cần như vậy thì hắn cũng được xem là tu luyện giả rồi. "Xem ra việc cần nhât bây giờ là kiếm tiền đã, nhưng mà phải làm sao đây", hắn thầm nhủ.
"Kiếm tiền ? ", giọng nói ngạc nhiên của Đình Nhu vang lên, "Ngươi cần tiền làm gì". Lúc này trời cũng đã xế chiều, tiệc vừa tàn thì Thập Nhất nhìn thấy Đình Nhu bước ra, vội muối mặt chạy đến nhờ vả, nghĩ cũng hèn thiệt, lúc sáng hắn vừa mới hậm hực với con gái người ta, bây giờ lại không biết xấu hổ mà chạy tối đây.
Mà dù sao, chắc Đình Nhu cũng chẳng để tâm, năm nay cũng đã gần 20 tuổi rồi, tính ra cũng lớn hơn hắn bốn tuổi, cũng coi như là vai chị của hắn, nói tới Đình Nhu thì không thể không kể đến Đình Hoa, thiếu nữ mà hắn đã được chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể nay cũng đã gần bước sang tuổi 18, cái độ tuổi mà chỉ có thể nói là đẹp nhất mà thôi.
Quay lại câu chuyện, hắn ậm ừ rồi trả lời, "Không giấu tiểu thư, ta chỉ định đi khảo nghiệm nguyên khí mà thôi".
"Ngươi muốn trở thành tu luyện giả", thoáng sững sờ nhưng nàng cũng kịp bình tĩnh lại, nàng cũng là tu luyện giả, nhưng dừng chân ở Bình Phàm cảnh sơ kì này rất lâu rồi mà không có tiến triển gì, đương nhiên nàng hiểu rất rõ sự khó khăn khi trở thành tu luyện giả, tuy vậy nàng không nỡ làm hắn tổn thương, có lẽ xuất phát từ lòng thương hại.
"50 kim tệ đây, cầm lấy đi".
"Cái gì", Thập Nhất sửng sốt, "Chỉ cần 20 kim tệ thôi thưa tiểu thư, mà tôi cũng chỉ muốn xin tiểu thư tìm giúp cho mình một công việc là được rồi".
"Cứ cầm đi, coi như ta cho ngươi mượn, khi nào có tiền thì trả lại ta, vậy được không". Thập Nhất còn đang suy nghĩ thì Đình Nhu đã dúi bao kim tệ vào tay hắn, "Cầm lấy đi, cũng trễ rồi, ta về trước đây".
Nói rồi Đình Nhu liền rời đi, bỏ lại Thập Nhất đứng đơ như một pho tượng. Định thần lại, Thập Nhất liền hồi hộp cầm bao kim tệ trong tay. Không được, ngày mai phải nhanh chóng đi khảo nghiệm rồi kiếm tiền trả cho tiểu thư mới được", hắn lẩm bẩm.
Thật ra ai cũng biết, tất cả những gì Đình Nhu làm chủ yếu là vì thương hại hắn mà thôi, nhưng hắn là nam nhi, đương nhiên không muốn nữ nhân thương hại mình, tuy vậy hắn cũng phải thầm công nhận, đôi khi cũng phải nhờ đến nữ nhân thì mới xong việc được. "Thật phiền phức, xem ra phải nhanh chóng đi một chuyến mới được", không chờ đợi lâu, trời tờ mờ sáng hắn đã nhanh chóng lên đường, thẳng tiến tới Minh Các.
Đập vào mắt hắn chính là cánh cổng sừng sững, phía trên là dòng chữ "Minh Các", phía xa bên trong là một tòa đại điện tráng lệ, quả không hổ danh là Minh Các, cái nôi của tu luyện giả, mà hắn cũng được biết nơi đây còn có rất nhiều nhiệm vụ, yêu cầu được nhiều người khác ủy thác, chỉ cần hoàn thành thì sẽ có nhiều lợi ích, kim tệ, đan dược, đấu pháp đều có đủ.
Lại nói về đan dược và đấu pháp, đây là hai thứ mà Thập Nhất cũng chỉ mới vừa tìm hiểu sơ qua, đan dược chia làm chín phẩm, mỗi phẩm lại chia thành sơ giai và cao giai, giá trị của đan dược thì không cần bàn cãi, chỉ một viên đan dược nhất phẩm thôi cũng đủ khiến người khác tranh giành rồi, mà đan dược thì có rất nhiều loại, mỗi loại lại có những công dụng đặc thù khác nhau.
Còn đấu pháp thì thường sẽ có năm loại, tương ứng với năm hệ tu luyện, chia thành các đẳng cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Phàm, Hạ, cũng chia thành sơ giai và cao giai. Không ai biết đấu pháp từ đâu mà có, có người cho rằng đó là do tu luyện giả đạt đến một cảnh giới nào đó thì có thể sáng tạo ra đấu pháp, còn đan dược thì được tạo ra bởi những người gọi là luyện dược sư, khác với tu luyện giả, luyện dược sư có số lượng người không nhiều, bởi đòi hỏi rất nhiều yếu tố, mà đặc biệt là thiên phú phải rất cao.
Không chỉ đan dược, luyện dược sư còn có thể tạo ra trận pháp, khôi lỗi, và rất nhiều thứ huyền ảo khác, tuy nhiên những thứ phức tạp này, nó ở một cảnh giới mà Thập Nhất dường như không bao giờ có khả năng tìm hiểu tới, hiện tại mong ước lớn nhất của hắn lúc này là cố gắng trở thành tu luyện giả mà thôi, những chuyện khác hắn không lo xa được như vậy.
Bước vào bên trong, một hàng người rất dài nối đuôi nhau, tất cả đều đang chờ đợi khảo nghiệm, đứng phía trên là một trung niên mặc hoa phục, trân tay cầm một quả cầu pha lên màu lam óng ánh. Hắn đang mải mê nhìn xung quanh, thì bỗng một cánh tay chạm vào. "Dô, chào huynh đệ, cậu cũng đến khảo nghiệm à", một thanh niên trông rất bình thường đứng phía trước nói với hắn.
"Đúng vây, ta lần đầu đến đây, cũng không biết khảo nghiệm như thế nào".
"Haha, chỉ cần đặt tay lên quả cầu thôi, đó là Lam Linh Pha Lê Cầu, nó sẽ hiện lên hệ của ngươi và mức độ nguyên khí nữa, càng sáng thì nguyên khí của ngươi càng mạnh, ta đến đây lần thứ hai rồi, lần trước chưa kiểm soát nguyên khí tốt, hi vọng lần này sẽ thành công".
"Chúc vị đại ca đây được như ý", Thập Nhất khách sáo đáp lời, xem ra cũng không có gì quá khó khăn, bỗng một tiếng ồ vang lên, mọi người ai cũng bị thứ ánh sáng thu hút.
"Trời ơi, là song hệ, thực sự là song hệ, vị chấp sự sửng sốt, là Lôi hệ và Thổ hệ", ai cũng há hốc mồm, song hệ sao, đó là một khái niệm mà không ai ở đây có cùng đẳng cấp, phía trên, một thiếu niên dáng vẻ gầy gò nở nụ cười đắc ý.
"Chúc mừng thiếu gia", đám người đứng đằng xa tiến lại.
"Thiếu gia sao, tên này là ai", Thập Nhất lẩm bẩm.
"Quả không hổ danh là con trai của Đặng gia chủ, thiên phú trác tuyệt thế này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cường giả", vị chấp sự lên tiếng. Nghe giọng nói sặc mùi nịnh nọt của tên chấp sự, Thập Nhất muốn nôn, nhưng mà giờ hắn cũng biết, thì ra thằng nhóc vênh váo này là Đặng Du, con trai của Đặng Hổ, gia chủ Đặng gia, một trong tứ đại gia tộc.
Tại sao hắn lại gọi là thằng nhóc, đơn giản thôi vì tất cả những thiên chi kiêu tử đều sẽ khảo nghiệm vào năm mười ba tuổi, nghe nói khi đó nguyên khí trong cơ thể đã hoàn thiện đầy đủ, còn lại những người lớn tuổi hơn, đều là người bình thường hoặc làm nô bộc giống như hắn, đó cũng là lí do tại sao con cháu trong các gia tộc lớn, về tu luyện, đều hơn hẳn những người khác. Thập Nhất thầm nghĩ, chẳng cần song hệ, tam hệ gì cả, một hệ là mừng lắm rồi, hi vọng nguyên khí của hắn sẽ đủ để trở thành tu luyện giả.
Tiếng trầm trồ chưa dứt được bao lâu thì mắt ai nấy cũng đều trợn trắng như vừa gặp quỉ, ánh sáng còn chói lóa hơn so với lúc nãy. Hắn luôn bận suy nghĩ nên không để ý, phía trước hiện lên một tiểu thư rất xinh xắn, vận trên mình bộ trang phục màu trắng như tiên nữ, gương mặt hiện lên vẻ ngây thơ trong trắng thoát tục, hắn nuốt nước miệng chẹp một cái, e rằng chỉ cần hai ba năm nữa thôi, cô gái này sẽ khiến nam nhân phải điên đảo.
Tam hệ, là tam hệ trong truyền thuyết rồi, tất cả mọi người đều không tin vào mắt mình nữa, Thổ hệ, Thủy hệ, Phong hệ, thật sự là tam hệ triệu người có một, chỉ có vị chấp sự kia là kịp trấn tĩnh lại, đương nhiên nếu ai biết thân phận của cô gái này, e là đều phải lắc đầu lè lưỡi.
"Chúc mừng Lạc Vân tiểu thư", tên nhóc gầy gò tiến lại rồi giơ tay hành lễ.
"Không cần khách sáo vậy đâu, thiên phú của ngươi cũng không tồi chút nào", thiếu nữ nhẹ nhàng nói. Đến giờ Thập Nhất và mọi người mới biết, Lạc Vân, con gái độc nhất của thành chủ, bảo sao thiên phú lại kinh người như vậy, đã vậy còn xinh đẹp kiều diễm, thử hỏi trên đời liệu nam nhân nào mới xứng với nàng, chứ Thập Nhất chắc chắn rằng, cái móng chân của nàng hắn cũng không có tư cách chạm tới.
Nàng nhỏ hơn hắn gần ba tuổi, vậy mà thiên phú lại khủng khiếp thế này, làm hắn cảm thấy thật hèn kém. Gác lại những tiếng trầm trồ xung quanh, Thập Nhất biết mình không có tư cách nói chuyện ở đây, hắn lặng lẽ bước lên trên, nãy giờ cũng đã có một số người thông qua, tuy nhiên thanh niên vừa nãy bắt chuyện với hắn thì lại tiếp tục thất bại, bây giờ đã tới lượt hắn rồi.