"Hơơơ..ơ, đã sáng rồi sao", một thiếu niên dáng vóc gầy gò, mặc bộ trang phục màu trắng rách rưới, uể oải đứng dậy, "Khỉ thật hôm qua mình cứ tưởng phải nằm liệt mấy ngày rồi chứ, bây giờ cảm thấy khá hơn hẳn, tuy rằng những vết thương sau trận đòn roi vẫn còn nhưng dường như chúng đang hồi phục nhanh hơn bình thường thì phải, có lẽ có liên quan đến cuốn sách kì lạ đó", hắn lẩm bẩm.
Đương nhiên đây không phải ai khác mà chính là Thập Nhất, sáng hôm qua sau khi lãnh những vết roi hằn sâu vào da thịt, hắn đã vào trong kho củi rồi ngủ một mạch đến sáng hôm nay. "Bây giờ phải tranh thủ đi làm thôi, nếu không thì phiền phức lắm", hắn mệt mỏi bước ra bên ngoài, bỗng phía xa, có một cô nương đi đến, khuôn mặt ưa nhìn, thanh tú, vẫn bộ trang phục xanh biếc không lẫn đi đâu được, còn ai khác ngoài Đình Nhu.
"Ngươi có sao không", Đình Nhu bước tới rồi cất tiếng hỏi.
"Tôi không sao, cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, hắn đáp, giọng hờ hững".
"Không sao thì tốt rồi, ta nghe nói ngươi lại vừa gây sự với Đình Lôi và Đình Bách, ta nói ngươi nhiều lần rồi, nhịn nhục một chút cũng có sao, ngươi chỉ là kẻ hầu thôi, không nên dây vào họ".
"Hừ, tôi phải đi làm việc rồi, kẻo lại bị phạt, chào tiểu thư". Thập Nhất hậm hực đáp rồi rời đi, để lại sao lưng ánh mắt thương hại có chút khó xử của Đình Nhu. "Ta đụng chạm gì tới chúng, là chúng kiếm ta gây chuyện, còn đánh ta đến chết, chắc chúng không ngờ ta mạng lớn phước lớn, còn sống mà trở về đây", hắn vừa đi vừa chửi thầm.
"Ngươi, ngươi còn sống sao", một tiếng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thập Nhất, mang theo sự nghi hoặc, từ phía sau chính là Đình Lôi và Đình Bách. Đúng như những gì Thập Nhất đoán, bọn này chắc chết linh lắm, vẻ mặt kinh hãi của Đình Lôi và Đình Bách khiến hắn suýt nữa phì cười, cũng đúng thôi, bọn chúng cứ nghĩ Thập Nhất đã chết, nên mới hất hắn xuống vực, vậy mà không hiểu sao tên súc vật này lại không chết, đã vậy còn mò về được đây, đúng là mạng lớn.
"Chào hai vị thiếu gia", tiếng nói vang lên làm cả Đình Lôi và Đình Bách giật mình như vừa gặp quỉ. Tên súc vật này bình thường gặp chỉ biết cúp đuôi mà chạy, không dám hó hé nửa lời, vậy mà hôm nay lại dám lên tiếng như vậy, trong khi Đình Lôi còn đang nghi hoặc thì có tiếng cười phá lên từ Đình Bách. "Haahaha, xem ra ngươi té vực nên bây giờ bị điên luôn rồi hả, cả bọn ta mà ngươi cũng dám nói chuyện, có tin ta cho ngươi thử lại cảm giác đó nữa không".
Đình Bách định ra tay thì Đình Lôi ngăn lại, hiện tại dù sao cũng đang trong nhà, ắt sẽ có nhiều người để ý, mà hôm nay tên Thập Nhất này cũng có chút kì lạ, bản thân là người cẩn thận, đương nhiên Đình Lôi sẽ không sơ suất mà động thủ khi chưa có lí do, lại ngay hôm nay là ngày mừng thọ của gia gia, không nên làm to chuyện.
"Đệ đệ, chúng ta đi thôi, còn nhiều việc phải làm, còn muốn xử thằng súc vật này thì lúc nào cũng được mà". Tuy hơi khó hiểu nhưng Đình Bách cũng nghe theo, cả hai lập tức rời đi.
"Xem ra tên này khá gian xảo", Thập Nhất thầm nghĩ, hắn cúng biết hôm nay là ngày đặt biệt, gia gia của chúng, cũng túc là phụ thân của gia chủ, mừng thọ 80 tuổi, dịp trọng đại thế này, tuyệt sẽ không để xảy ra ồn ào, bảo sao mà nãy giờ hắn chưa đi làm việc mà tên phó tổng quản Lỗ Tư vẫn chưa xuất hiện, đương nhiên, vào thời điểm thế này, mọi người đều sẽ tập trung vào đại sảnh, những tôi tớ như hắn, cũng chẳng ai quan tâm. "Chắc phải nhân cơ hội này trốn ra ngoài mới được".
Nghĩ là làm, Thập Nhất nhân lúc mọi người đang tiệc tùng, hắn liền trèo tường nhảy ra ngoài. "Bây giờ ra ngoài được rồi, mình phải đi tìm hiểu xem tu luyện giả là gì mới được". Thế nhưng đi loanh quanh một hồi, hắn mới biết được sự rộng lớn của nơi này, bây giờ biết tìm ai mà hỏi đây, thế rồi, hắn làm liều đi vào một tiệm thảo dược gần đó.
"A, khách quan mời vào, ngài muốn mua thảo dược gì".
"A cháu không có mua thảo được", đương nhiên rồi, hắn làm gì có kim tệ, một năm, mấy người hầu cùng lắm chỉ được 10 kim tệ, còn hắn thì một đồng cũng không có.
"Ài, nếu không mua thì ra ngoài đi, đừng cản trở ta buôn bán, sáng ra đã gặp hãm tài".
Tên chủ tiệm tức tối đuổi Thập Nhất ra, bỗng một lão già ngồi bên ngoài lên tiếng, "Ngươi vào tiệm thảo dược mà không mua thảo dược, chẳng lẽ định mua thức ăn sao, hahaha", nói rồi lão cười lớn.
"Không phải, cháu chỉ muốn biết làm thế nào để trở thành một tu luyện giả thôi", Thập Nhất lên tiếng.
"Không ngờ thanh niên ngày nay lại chán như vậy, nom cũng to xác rồi mà tu luyện giả như thế nào cũng không biết".
Nói rồi lão ném sang cho hắn một quyển sách cũ. "Đọc đi, những kiến thức cơ bản của một tu luyện giả đều ở trong này, cuốn này giá chưa tới 2 kim tệ, muốn một cuốn mới thì tự mua mà đọc".
Rồi lão đứng dậy, bước đi và không quên kèm theo một lời nói: "Nè, tốt nhất ngươi tìm hiểu cho có kiến thức với người ta, đừng dại mà bước chân vào con đường tu luyện, căn cơ ngươi là phế vật của phế vật, lỡ có bạo thể mà chết thì đừng có trách ta".
Và lão rời đi, kèm theo tiếng cười ha hả, thầm nhủ đời ta chưa từng gặp kẻ nào phế vật như kẻ này. Thập Nhất nghe lão nói xong cũng không lấy làm bất ngờ, hắn biết bản thân chỉ là phế vật, sợ là không bằng con chó của người ta, nhưng hắn vẫn nuôi hi vọng vào cái gọi là sức mạnh, chỉ cần có sức mạnh thì hắn sẽ không phải thảm hại như bây giờ.
Nghĩ ngợi một lúc, Thập Nhất mở từng trang cuốn sách ra đọc, nghiền ngẫm một hồi lâu, thế là hắn cũng hiểu sơ về cái gọi là tu luyện giả. Cơ bản của tu luyện giả chính là ngưng tụ nguyên khí trời đất vào trong cơ thể, bản thân mỗi người đều có nguyên khí, chỉ khác nhau là ít hay nhiều mà thôi, nguyên khí càng nhiều chứng minh thiên phú người đó càng cao, e là sau này không thành rồng thì cũng sẽ thành hổ.
Lại nói đến tu luyện chia làm nhiều cảnh giới: Bình Phàm cảnh, Tu Du cảnh, Luyện khí cảnh, Thái Sơ cảnh, Tu Tiên cảnh, Hóa Thần cảnh, mỗi cảnh giới ngoại trừ Hóa Thần cảnh chia làm sơ kì, trung kì, hậu kì, mỗi lần đột phá một cảnh giới phải trải qua độ kiếp, nếu thất bại thì căn cơ bị hủy, chỉ có thể tu luyện lại từ đầu, mà xác suất đột phá thành công cũng thấp theo.
Riêng về cảnh giới Hóa Thần cảnh, dường như chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Muốn trở thành một tu luyện giả chân chính ít nhất phải hội tụ đủ hai yếu tố, một là cơ thể phải có lượng nguyên khí vừa đủ, hai là phải trải qua quá trình ngưng tụ lại nguyên khí để xác định hệ tu luyện, nếu thành công sẽ đạt Bình Phàm cảnh sơ kì, chính thức bước chân vào con đường tu luyện.