"Ê sao nó bất động rồi, coi chừng nó chết đó thiếu gia". Tiếng nói vang lên bên tai một thiếu niên độ chừng 15, 16 tuổi đang nằm bất động bên vách núi, xung quanh là một đám người trạc tuổi nhau .
"Chuyện gì thế này, không phải mình chết rồi sao, đây là đâu, mình đang...". Mắt thiếu niên dần mở ra, nhìn xem xung quanh.
Thiếu niên dần nhớ lại, Minh Nhân, sinh viên đại học, đang chuẩn bị đến lớp như bao ngày, xui xẻo làm sao mà ngay khi bước ra cổng kí túc xá thì mải mê nhìn gái, chính xác thì cô gái này nhìn rất giống với em gái của hắn, thế rồi lớ ngớ thế nào mà vấp phải cục đá rồi té sấp mặt xuống đường. Được một bạn tốt bụng chở đến trạm y tế, xui rủi làm sao mà tông vào xe cấp cứu, thế là hết đời sinh viên.
"Móa sao mình xui dữ vậy, mà sao mình không chết, đây là đâu". Trong đầu hiện lên những kí ức xa lạ. Thì ra chủ của thân xác này tên Thập Nhất, nơi đây là Thiên Kinh đại lục, một thế giới mà sức mạnh là tất cả, cường giả vi tôn, thế giới của tu luyện giả.
Thế nhưng Thập Nhất này chỉ là phế vật củi mục, đang làm người hầu cho Đình gia, một gia tộc thượng lưu trong Thuyên Duyên Thành, vừa rồi bị đám người thiếu gia đánh đập đến chết, thế nên hắn mới xuyên không vào trong cơ thể này, chưa kịp định thần, hắn bị đẩy lăn xuống vực, khắp người đau nhức, toàn là vết thương.
"Quái quỉ gì vậy, không phải trong truyện, xuyên không sang thế giới khác thì bá lắm sao, ta bây giờ như thế này, đúng là xui tận mạng, qua thế giới khác cũng chỉ phế vật, không được, mình bây giờ là Thập Nhất, kiếp trước thất bại, kiếp này nhất định phải lưu danh, phải ngẩng cao đầu, phải có được nữ nhân".
Nói thế thôi, chứ bản thân hắn cũng hiểu được cái gì là viễn vông, đến cả tu luyện giả là gì hắn còn không biết, thân phận thấp kém như vậy hắn có thể làm gì được đây, Thập Nhất có gắng nhúc nhích nhưng xem ra vô ích mà thôi, bây giờ không còn chút sức lực.
"Không lẽ nằm đây chờ chết", hắn tự nhủ. Bỗng nhiên, hắn nhìn xuống dưới chân, trong vách đá, giữa hai khe hở rất nhỏ nhưng vẫn có ánh sáng chiếu ra. Hắn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì ánh sáng đó đã xuyên thẳng vào đầu. "Aaaaa", một tiếng thét vang lên rồi hắn ngất đi lúc nào không biết.
Mở mắt ra, trời đã tối, nhưng kì lạ là gần như mọi đau đớn đều biến mất, hắn có thể đứng lên được rồi.
"Hình như trong đầu mình hiện lên cái gì đó, nhìn giống cuốn sách với thứ ánh sáng óng ánh màu vàng kì lạ", thế nhưng càng nghĩ đến vật kì lạ đó hắn lại càng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, "Thôi kệ, bây giờ đi được rồi thì phải nhanh chóng tìm đường trở về mới được", hắn yếu ớt nói.
Hắn cứ đi, đi mãi, lục lọi những kí ức trong đầu về Đình gia, từ đây đến đó cũng không xa lắm, khoảng 3 dặm đường, nếu đi liên tục chắc trời sáng sẽ tới nơi. Hắn cũng biết thêm Đình gia cũng được xem là một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Thuyên Duyên Thành, cũng có thể hô mưa gọi gió một phương, được làm nô bộc cho một gia tộc lớn thế này, hắn cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Lại nói về việc làm nô bộc trong Đình gia, hắn cũng rất mơ hồ, chỉ biết là hắn sinh ra ở Lam Thôn, một thôn xóm nhỏ bé cách khá xa nơi này, ngay từ nhỏ hắn đã không biết cha mẹ mình là ai, tuy phải sống một mình nhưng hắn cũng được trưởng thôn quan tâm chăm sóc.
Thế rồi một hôm bọn thổ phỉ tràn đến, tàn sát ngôi làng, nam nhân thì giết sạch, nữ nhân thì bị chúng làm nhục không thương tiếc, ngay cả những bé gái chúng cũng bắt về làm nô lệ để đem bán. Lúc đó hắn ngủ ở phía sau núi, đến sáng trở về thì chỉ còn nhìn thấy những mảnh hoang tàn.
Lam Thôn chính thức bị xóa xổ. Người của thành chủ cuối cùng cũng tới nhưng đã muộn rồi, tất cả nữ nhân đều đã bị bắt đi, nam nhân chết sạch kể cả trẻ con, có lẽ hắn là người duy nhất sống sót.
Hắn được đem về Thuyên Duyên Thành rồi được sắp xếp vào làm nô bộc trong Đình gia một phần cũng nhờ Đình Nhu, con gái của Đình Hùng, em trai gia chủ Đình gia. Khi hắn được đưa về ngang qua Đình gia, lúc này cô gái trong bộ quần áo màu xanh biếc, trạc 10 tuổi đang cùng cha mình chuẩn bị đi mua sắm thì nhìn thấy hắn, vì biết được hoàn cảnh, Đình Nhu đã thương hại và xin cha mình cho hắn vào làm người ở, lúc ấy hắn mới có 6 tuổi.
Vừa đi vừa nhớ lại, tính ra kể từ lúc vào Đình gia, hắn còn thua cả con chó, phải làm việc sáng đêm, đã vậy còn chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn mà thôi, tính ra chỉ có Đình Nhu là đối tốt với hắn nhất, lâu lâu lại đến thăm và đem cho hắn khi thì vài cái bánh bao, khi thì vài dĩa thịt luộc. Tuy nhiên hắn cũng ý thức được đó chỉ là sự thương hại mà thôi, hắn cực khổ thế này, làm trâu làm ngựa thế này, đương nhiên Đình Nhu và cha mình cũng biết, nhưng chẳng ai nói gì.
Cũng phải thôi, Đình Hùng là em út trong nhà, đại ca của lão chính là Đình Phong, gia chủ Đình gia, còn nhị ca là Đình Tùng, nghe nói cả hai thực lực đều hơn lão nhiều, thế nên Đình Hùng trong gia tộc, không có nhiều tiếng nói.
Lại nói về nhi tử, Đình Nhu là phận nữ nhi, mà thực lực lại đều thua kém Đình Lôi và Đình Bách, hai kẻ đã đánh Thập Nhất đến chết bên vực núi. Đình Lôi chính là con trai độc nhất của Đình Phong, còn Đình Bách là con trai cả của Đình Tùng, hắn còn một người em gái nữa là Đình Hoa. Thập Nhất vừa đi vừa uất hận, nhất định phải trả thù những kẻ đã khiến hắn ra nông nỗi này.
Chẳng mấy chốc, hắn đã về tới cổng Thuyên Duyên Thành. Thật sự lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, nói không ngoa, Thuyên Duyên Thành là trung tâm của cả một vùng đất rộng lớn, hắn nhìn xung quanh, đủ mọi loại người, cũng có rất nhiều cửa hàng quầy hàng, không thiếu thứ gì cả. Thế nhưng hắn cũng gác lại mọi sự hiếu kì, một thân đi về Đình gia.
Cuối cùng cũng tới, hắn bước vào trong, không ai quan tâm gì đến hắn cả, đương nhiên rồi, phận hèn mọn như hắn dù có biến mất cũng chẳng ai thèm để ý, huống chi hắn chỉ mới rời đi có một ngày đêm.
"Đi đâu giờ này mới vác xác về", một tiếng nói trầm đặc vang lên, trước mặt hắn hiện lên dáng vóc của một tên xấu xí, mặt hắn chi chít vết sẹo, còn ai khác ngoài phó tổng quản Lỗ Tư.
Tên này luôn giao rất nhiều công việc cho Thập Nhất, nếu không hoàn thành thì phải chịu đòn roi, khi thì bỏ đói vài ngày, khi thì ngủ ngoài sân, mà nói chỗ ngủ thì hắn cũng nào có chỗ tử tế, phải ngủ trong một cái kho chật hẹp ẩm thấp. Nếu nói ai là kẻ thấp kém nhất trong cái Đình gia này, mọi người đều nghĩ ngay đến hắn. nếu trước đây hắn là con chó sai vặt của Đình Gia, thì về sau này hắn súc vật cũng không bằng, đương nhiên mọi chuyện đều có lí do của nó.
Vào cái ngày sinh nhật khi hắn 13 tuổi, cũng như bao ngày bình thường khác, hắn chẳng để tâm gì đến sinh nhật mình, chỉ biết cắm đầu vào làm việc nếu không muốn bị bỏ đói. Ngay lúc hắn vác gỗ vào trong kho, khi đi ngang qua phòng của Đình Hoa, em của Đình Bách, hắn nghe thấy tiếng la thất thanh, tinh thần nghĩa hiệp trỗi dậy, hắn đạp cửa xông ngay vào phòng.
Đập vào mắt hắn là một khung cảnh mà có lẽ ngay cả trong giấc mơ hắn cũng không thấy được, cơ thể của một người con gái hiện lên trước mặt, gương mặt xinh xắn, dáng vóc nhỏ nhắn, mái tóc dài đến ngang vai, mà đặc biệt là đôi nhũ hoa bé bé xinh xinh phía trên và cánh cửa thiên đàng hồng hào phía dưới.
Một sự kích thích không gì tả nổi, cô gái ấy chắc chỉ vừa bước qua tuổi 15, tuy chưa phát triển nhiều nhưng cũng đủ để một chàng trai như hắn phải nuốt nước miếng ừng ực. "Áaaa", tiếng hét vang lên kèm theo một cái tát trời giáng vào mặt khiến hắn say xẩm, chuyện gì đến cũng đến, hắn bị áp giải vào trong đại sảnh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy gia chủ Đình gia, Đình Phong và đệ đệ của lão, Đình Tùng, trước đây hắn chỉ nghe Đình Hùng nói đến chứ cũng chưa từng gặp mặt, phận hèn mọn như hắn nếu không vì chuyện xảy ra hôm nay có lẽ cả đời cũng không được gặp.
"Cầu xin gia chủ tha tội, con nghe tiếng hét trong phòng tiểu thư nên mới mạo muội xông vào, không ngờ...",
"Nói láo, ta không hề la hét gì cả, ta đang thay y phục thì ngươi, thì ngươi...", Đình Hoa chưa kịp cho hắn nói hết câu, lớn tiếng nói. "Phụ thân, hắn đã nhìn thấy hết của con rồi, con không biết đâu", Đình Hoa vừa nói vừa mếu máo chạy ra khỏi đại sảnh, Đình Nhu cũng vội chạy theo dỗ dành.
Thật sự, nếu hỏi hắn đâu là ngày xui xẻo nhất trong đời thì đó chính là ngày này, xém chút nữa hắn đã bị Đình Tùng đâm mù mắt, cũng may có Đình Hùng ngăn lại kịp thời, rồi Đình Nhu bước vào cầu xin, nói rằng lúc đó quả thực có tiếng hét, nhưng không phải trong phòng của Đình Hoa mà ở gần đó.
Hắn không nghĩ là mình lại xui xẻo như vậy, xớn xác nghe nhầm, mà kể cũng thật tình, con điên nào lại la hét kêu cứu om sòm như thế chứ, sau này hắn mới biết đó là tiếng la từ con thị nữ của Kiều Trinh, mẹ của Đình Hoa vì nhìn thấy gián. "Mả cha nó chứ", Thập Nhất nghĩ thầm, không ngờ chủ của thân xác này trước kia lại nhọ nồi như vậy, thật có nhiều điểm giống với hắn.
Thế rồi dù bất cứ lí do gì thì hắn cũng đã tự tiện xông vào phòng của tiểu thư, kết quả là hắn bị đánh 100 roi, đau đớn không tả nổi, rồi còn bị phạt bỏ đói năm ngày, nhưng hậu quả nặng nề nhất chính là hắn trong mắt mọi người bây giờ còn thua cả súc vật, hắn bị bọn người hầu chà đạp đánh đập không thương tiếc mà kẻ cầm đầu là Đình Lôi và Đình Bách, đặc biệt là Đình Bách, cô em gái của hắn xinh đẹp như vậy, hắn còn chưa được nhìn em ấy mặt đồ ngủ lần nào, vậy mà tên rác rưởi này lại nhìn thấy toàn bộ cơ thể em mình rồi, hỏi hắn không tức điên sao được.
Những lần đầu Thập Nhất còn đau đớn van xin, riết rồi thành quen, cứ mỗi ngày bị đánh đập như thế suốt. Thập Nhất nghiến răng, "Yên tâm đi người anh em, cậu đã cho tôi sống lại lần nữa, tôi nhất định sẽ trả thù cho cậu".
"Này bộ mày điếc rồi hả", tiếng trầm đục lại vang lên, Thập Nhất giật mình trở về thực tại. "Tôi...", chưa kịp nói, hắn đã bị quất liên tiếp những nhát roi vào khắp người, nếu không phải vì cơ thể này chịu đòn riết thành quen rồi, thì chắc chắn ai nhìn vào cũng sẽ sợ hãi, những vết cắt tứa máu ra đỏ cả chiếc áo trắng hắn đang mặc.
"Nhịn đói ba ngày cho tao, cút xuống dưới kho làm việc nhanh, không nên thân thì nhịn đói cho tới chết luôn đi thằng rác rưởi", giọng hắn hung tợn. "Vâng", Thập Nhất khẽ nói, rồi vác tấm thân đầy máu bước đi, ánh mắt đầy thù hận. Không ai biết rằng sau này, chàng thiếu niên phế vật ấy chính là người sẽ cứu vớt cả Thiên Kinh đại lục khỏi đại kiếp nạn.