Chương 38: Món quà trời cho

"Nữ thần đó tên là gì vậy", trước những lời chê bai không chút thương tiếc của Thiên Thư, Thập Nhất chỉ đành thở dài, hắn cố gắng tĩnh tâm một lúc rồi nói.

"Hương Giang, biết làm gì, ngươi định hốt nữ thần về làm vợ à", Thiên Thư vẫn bĩu môi.

"Ngươi điên à, ta chưa chết là may đấy", Thập Nhất trợn tròn mắt.

"Ừm, tính ra cũng hên cho ngươi, nếu ngươi gặp Viêm Hạ thì coi như chết chắc, với cái bản tính nóng nảy của nàng ta thì không quá một giây, ngươi sẽ bị thiêu cháy cho đến khi chỉ còn một nắm tro cốt mà thôi"

"Kinh khủng vậy sao, này Thiên Thư, ta muốn hiểu rõ hơn về các nữ thần, đương nhiên ta chỉ là một con kiến hôi, nhưng để biết đường sau này mà né ra"

"Hứ, ngươi tưởng dễ gặp được nữ thần như vậy sao, nhưng thôi, để ngươi có mục tiêu mà phấn đấu, các nữ thần đều rất xinh đẹp a, ngươi mà cưới..."

"Đủ rồi, đừng châm chọc ta nữa, ta chỉ muốn biết nhiều hơn về thế giới này thôi", Thập Nhất vẻ mặt nghiêm túc.

"Haizzzz, có tổng cộng 8 nữ thần, đại diện cho 7 hệ thuộc tính, và nữ thần còn lại đặc biệt hơn, đại diện cho trí tuệ, ngoài ra nghe nói vào thời kì hồng hoang còn có thêm một nữ thần nữa, được xem như là tối thượng trong các nữ thần, nhưng sau đó thì biến mất không chút dấu vết", Thiên Thư từ tốn trả lời, giọng điệu vẫn hết sức bí ẩn.

Những thông tin này, không nhiều thì ít cũng giúp Thập Nhất khai sáng được phần nào, mặc dù với thân phận của hắn, biết thì biết cho vui thôi, nhưng ở một khía cạnh nào đó cũng thôi thúc hắn dốc sức tu luyện, con đường còn dài, còn biết bao thử thách, chông gai phía trước, hắn bây giờ chỉ như là một đứa trẻ tập tễnh những bước đi đầu tiên thôi.

"Còn tên tuổi, tính cách, sở thích, số đo ba vòng... thì ngươi tự tìm hiểu đi a", Thiên Thư trêu ghẹo.

"Thôi vậy được rồi", Thập Nhất thở dài, trong cái hoàn cảnh này, hắn không thể nghĩ nhiều được, lúc đầu vốn định đợi kết quả từ chiến hội như thế nào rồi mới quyết định, nếu như không được gì thì hắn sẽ lên đường đi lịch luyện một phen, còn bây giờ hắn còn lựa chọn nào khác sao, mà lỡ như bây giờ công bố kết quả hắn may mắn được tông phái nào tuyển chọn thật thì chắc tức chết a.

"Giờ ngươi tính thế nào", thấy vậy Thiên Thư liền đổi chủ đề.

"Thế nào là thế nào nữa, đương nhiên là đi rèn luyện nâng cao sức mạnh rồi, ta muốn nhanh chóng thăng lên Bình Phàm cảnh trung kì", Thập Nhất lúc này mới lấy lại tinh thần, hừng hực khí thế.

"Thôi khỏi đi, không cần đâu", Thiên Thư hờ hững đáp.

"Hả, tại sao, chẳng lẽ ta đi đến bước này đã là cực hạn rồi ?", Thập Nhất lúc này mới hốt hoảng.

"Ta quên nói cho ngươi biết, xin lỗi"

"Không thể nào, ông trời thực là muốn tuyệt đường sống của ta sao", Thập Nhất lúc này mới ngã quỵ xuống, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu là cực khổ, hắn đã rời xa người mình thương, hắn đã đánh đổi rất nhiều thứ, vậy mà cái mà hắn nhận lại được thì chẳng có gì, xem ra phế vật thì vẫn mãi chỉ là phế vật thôi, đó là quy luật tạo hóa rồi.

"Ừm, ta quên nói là Hương Giang vừa gửi vào trong ngươi một chút linh khí của nàng, rất có lợi cho con đường tu luyện sau này của ngươi, giờ ngươi tĩnh tâm tu luyện đi, chút nữa đột phá liền chứ gì", thấy Thập Nhất sầu não như vậy, Thiên Thư vẫn cái bộ dạng từ tốn nói.

"Ụ móa nó, Thiên Thư ngươi đúng là muốn chọc ta tức chết có phải không", Thập Nhất lúc này, không biết là nên vui hay nên buồn, cái mà hắn lo lắng chính là, tại sao vị nữ thần kia lại làm vậy, trên đời làm gì có bữa ăn nào mà miễn phí.

"Mà sao ta không cảm nhận được gì hết vậy", Thập Nhất lúc này mới nhận ra, cả cơ thể hắn dường như chẳng có thay đổi gì.

"Đó là đương nhiên, linh khí khác hoàn toàn so với nguyên khí, người bình thường như các ngươi, dù có là Hóa Thần cảnh cũng nằm mơ mới có được linh khí, bởi vậy ngươi nên biết rằng mình may mắn như thế nào rồi đấy", Thiên Thư vẫn bộ dạng châm chọc.

"Trời đựu, tại sao nàng ta lại làm vậy", Thập Nhất đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

"Ai biết", trước vẻ mặt cuống cuồng của Thập Nhất, Thiên Thư vẫn tỉnh bơ như không.

"Thôi, ta phải nhanh chóng tu luyện đây", tạm gác những suy nghĩ mông lung đó, Thập Nhất nhanh chóng ngồi xếp bằng lại, thúc động nguyên khí khắp cơ thể.

"Gấp cái gì, có mất mát đi đâu mà sợ, thôi ta ngủ tiếp đây", sau đó tới lượt Thiên Thư cũng chìm trong im lặng.

Sau đó là một khoảng tĩnh lặng kéo dài tới gần 10 ngày, mà trong 10 ngày này, Thập Nhất hoàn toàn đắm mình trong tu luyện, mà không biết rằng lúc này ở Thuyên Duyên thành, việc hắn biến mất đã trở thành vấn đề được bàn tán sôi nổi.

Trở lại phủ thành chủ,

"Haha, nếu thành chủ đã tự tin như vậy thì ta cũng không còn gì để nói, ta có việc phải đi trước đây, cáo từ", lúc này Cung Phục biết không thể làm gì hơn, đành vội vã rời đi, mà trong lòng lão lúc này cũng rất lo lắng, đương nhiên là về cô con gái yêu dấu của mình.

"Phụ thân, người có cách gì không", vừa lúc Cung Phục rời đi cũng là lúc Lạc Vân xuất hiện, dù sao thì Thập Nhất thì cũng từng để lại chút ấn tượng với nàng.

"Haizzz, ta cũng đành bất lực thôi, xem ra quá nửa là thằng nhóc đó bị người ta giết rồi, có trách thì trách nó đã đắc tội với quá nhiều người", Lạc Kinh Kinh lúc này cũng chỉ đành thở dài, lão còn trăm công nghìn việc phải lo nữa, một tên hầu mà thôi, từ khi nào mất tích cũng gây nên náo động trong cái Thuyên Duyên thành này vậy.