Chương 37: Nữ thần

Ngay khi đang nhắm mắt lại chờ chết, Thập Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vội mở hé mắt ra, phía trước chính là vị nữ thần đó, hai tay đang vẽ ra một vòng tròn, sau đó là sự xuất hiện của một cái cổng, nhìn rất giống cái cổng không gian mà hắn đã từng bị hút vào.

Lúc này Thập Nhất mới thả lỏng được một chút, dường như vị nữ thần kia không thèm quan tâm gì tới hắn a, chắc có lẽ trong mắt nàng, hắn còn thua cả một con vi trùng nữa, chẳng đáng để một nữ thần phải quan tâm, nghĩ đến đây mà hắn không khỏi chạnh lòng.

Thế nhưng ngay khi Thập Nhất đinh ninh vị nữ thần kia sẽ rời đi, thì bỗng nhiên nàng quay người lại, nhìn thẳng vào Thập Nhất, mà chính lúc này, ngay lúc cả hai mắt đang mở to, hắn mới nhìn thấy toàn bộ dung mạo cũng như những đường cong chết người của nàng.

Có lẽ ngoài Cung Thu Minh ra, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một mĩ nhân nào đẹp như thế này, vượt lên khỏi những tiêu chuẩn thông thường của con người, nét đẹp của nàng là một nét đẹp nhẹ nhàng, bình yên, thư thả như dòng nước, một nét đẹp mà Thập Nhất chắc chắn rằng, nếu bất kì nam nhân nào mà nhìn thấy cũng không thể kìm lại sự thú tính trong người mình, và đương nhiên, hắn cũng vậy.

Bình thường là thế, nhưng lúc này, đứng trước mặt Thập Nhất là một vị nữ thần, một tồn tại đỉnh cao của thế giới này, há có thể để cho hắn muốn làm gì thì làm sao, chưa biết chừng chỉ cần nhìn thôi là hắn đủ vong mạng rồi, nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng sực tỉnh, vội vàng lùi lại từng bước.

Mà đáp lại hành động này của Thập Nhất, vị nữ thần kia chỉ thoáng chút dao động, rồi quay lại bước vào trong cổng không gian, sau đó biết mất như chưa từng xuất hiện. Sự việc này khiến Thập Nhất cũng phải bàng hoàng, vậy là sao, vậy là hắn thoát chết rồi có đúng không.

Mãi một lúc sau, Thập Nhất mới xác định được bản thân vẫn còn sống, mà hắn thì cũng không quá ngạc nhiên lắm, vị nữ thần kia muốn thì có thể bóp chết hắn ngay lập tức, chỉ là sợ bẩn tay thôi.

"Sao, thở phào nhẹ nhõm rồi hả", một giọng nói giễu cợt vang lên.

"Mẹ nó, sao ngươi cứ đợi lúc xong hết rồi mới xuất hiện vậy, ngươi cũng sợ à", Thập Nhất điên tiết.

"Trật tự đi, cô ấy mà phát hiện ra ta thì coi như ngươi xong đời"

"Nói vậy là sao, từ đầu tới giờ ta chẳng hiểu mô tê gì hết, ngươi nói cho rõ ràng đi chứ, cứ úp úp mở mở như vậy, ngươi thích chọc điên người khác lắm à"

"Xem ra cổng không gian mà cô ta gọi ra gặp biến cố gì đó, thế nên mới đột nhiên xuất hiện rồi hút ngươi vào, mà chính cô ta hình như cũng bị thương rồi", Thiên Thư giọng nghi hoặc.

"Trời đất, thể loại nào mà có thể làm bị thương nữ thần chứ", Thập Nhất thiếu điều muốn ngã ngửa.

"Thì cũng chỉ có nữ thần với nhau thôi chứ ai vào đây nữa, các nữ thần không hòa thuận như ngươi tưởng đâu, trước đây thì có, nhưng từ sau khi xảy ra thời kì đen tối đó thì..."

"Mà thôi, nói thì ngươi cũng không hiểu được gì, nói chung là bây giờ ngươi nên tự lo cho bản thân mình thì hơn, những chuyện đó không cần để mắt tới, mà có để mắt tới thì ngươi cũng có làm được cóc khô gì đâu"

"Rồi rốt cuộc ta đang ở đâu, chỗ nào của Thiên Kinh Đại Lục vậy", lúc này Thập Nhất mới định hình lại xung quanh, cả một vùng sa mạc rộng lớn thế này, gần Thuyên Duyên Thành hình như không có a.

"Cái gì mà Thiên Kinh Đại Lục, ngươi phóng qua tới Loạn Vực mẹ nó rồi".

"Cái gì, Loạn Vực là chỗ quái nào", đây là lần đầu tiên Thập Nhất nghe tới cái tên này.

"Haizzzz, đúng là nông cạn", nói rồi Thiên Thư hiện vào đầu Thập Nhất một loạt các hình ảnh, nhìn sơ thì có vẻ như đó là một bản đồ, mà từ đó thì hắn cũng mới biết thế giới này rộng lớn cỡ nào.

Có tổng cộng bốn đại lục lớn, Thiên Đông Đại Lục, Thiên Tây Đại Lục, Thiên Nam Đại Lục, lần lượt nằm ở phía Đông, Tây, Nam, riêng Thiên Kinh Đại Lục thì nằm ở giữa, chịu sự chi phối của ba đại lục còn lại. Còn về phía Bắc, chính là một vùng đất trải dài, gọi là Loạn Vực, sở dĩ có cái tên như vậy, bởi vì nơi này có một cái khe vực rộng lớn, chia cắt Loạn Vực với vùng đất bên kia, nơi thống trị của yêu thú, chính là Yêu Vực.

Ngoài ra, bao quanh bên ngoài ba đại lục kia chính là những vùng biển rộng lớn, Hỗn Độn Đông Hải, Hỗn Độn Tây Hải, Hỗn Độn Nam Hải, tất cả còn được gọi chung lại là Hỗn Độn Ma Hải. Nơi đây chỉ toàn là biển và những hòn đảo lớn nhỏ, cũng là một trong những nơi bí ẩn nhất trên thế giới này.

"Vãi nồi, sao mà rộng lớn dữ vậy, rốt cuộc thì cái thế giới này kinh khủng tới cỡ nào", Thập Nhất lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Xời, đấy là ta mới cho ngươi thấy những nơi chính thôi, còn nhiều vùng đất ẩn giấu nữa, cái Thuyên Duyên Thành bé như mắt muỗi của ngươi thì nghĩa địa gì, ngay cả Thiên Kinh Đại Lục cũng chỉ là cửa dưới so với ba đại lục còn lại thôi, cường giả ở những nơi đó nhiều như lá mùa thu, tùy tiện lấy đại một người cũng có thể hô mưa gọi gió một phương rồi, bây giờ thì ngươi hiểu vị trí của mình ở đâu rồi chứ", Thiên Thư khinh bỉ đáp.