10 ngày trước, ngay khi Thập Nhất vừa biến mất.
Tại một vùng sa mạt rộng lớn, xung quanh đểu là những bãi cát trải dài vô tận, hiện lên một thân ảnh đang nằm bất động, chính là Thập Nhất. Hắn lúc này, ý thức dừng như đã khôi phục được một chút, hắn chỉ nhớ là mình bị hút vào một cái gì đó rồi văng xuống đây.
Tuy nhiên, những thương thế này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, hắn cố gắng vận nguyên khí lại ở vết thương để ngăn không cho máu chảy ra, mắt liên tục nhìn quanh, nhằm định hình lại sự tình lúc này.
Mà ngay khi nhìn về hướng đằng xa kia, hắn kinh ngạc khi thấy một bóng người cũng đang nằm bất động, trên người vận một bộ y phục màu lam nhạt, có vẻ là một cô nương nào đó. Điều đó khiến hắn không khỏi thắc mắc, giữa cái sa mạc này, sao lại có người, nếu đó là tên đầu lĩnh lúc nãy thì hắn không nói, đằng này tên đó biến đi đâu mất rồi, thay vào đó lại là sự xuất hiện của cô gái này.
"Nè, coi bộ ngươi không ổn rồi hả", một giọng nói vang lên trong đầu khiến Thập Nhất tức muốn hộc máu, tên Thiên Thư này lúc nguy hiểm gần chết thì chẳng thấy đâu, lúc tàn cuộc rồi thì mới xuất hiện.
"Nhìn không thấy sao còn hỏi", hắn bực dọc đáp.
"Ngươi biết chuyện gì vừa xảy ra không, nơi đây là đâu, tại sao ta lại xuất hiện ở đây vậy", thế nhưng trước tình huống này, Thập Nhất chỉ đành xuống nước.
"Ngươi bị hút vào một cái cổng không gian thôi chứ có gì đâu, giờ thì cái cổng đó thả ngươi ra đây", Thiên Thư hờ hững đáp.
"Móa, cái ngôn ngữ gì vậy", trước giờ Thập Nhất chưa từng nghe nói đến cái gọi là cổng không gian, cùng lắm thì hắn chỉ biết được truyền tống trận, có thể dịch chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, mà đó là một thứ huyền diệu, chỉ có cường giả Tu Tiên cảnh trở lên mới làm được a.
"Xời, truyền tống trận thì có là gì, để dùng được nó, phải có một cái được đặt ở điểm xuất phát, cái còn lại thì đặt ở điểm mà ngươi muốn đến, khi đó nó chỉ là một tuyến đường cố định, hơn thế nữa, truyền tống còn tốn nhiều thời gian, tùy thuộc vào khoảng cách giữa hai địa điểm, còn cái cổng không gian này, muốn mở ở đâu thì mở, bước vào bước ra là tới ngay, không phải chịu bất cứ ràng buộc gì cả", Thiên Thư đáp, giọng khinh bỉ.
"Cái gì ghê vậy, ngươi đừng nói thứ này là do cường giả Hóa Thần cảnh tạo ra a", Thập Nhất lúc này mới hoảng hốt.
"Còn hơn thế nữa, tốt nhất ngươi đừng có động vào cô gái đằng kia, nhanh mà rời khỏi đây càng sớm càng tốt"
"Ụ móa nó, ta làm thế nào đây, bây giờ ngồi dậy còn khó khăn chứ đừng nói là bước đi", Thập Nhất muốn nổi điên, cái Thiên Thư này chẳng những không giúp gì được cho hắn mà còn đưa ra những yêu cầu hết sức vô lí nữa.
"Thì ta nói vậy thôi, ngươi tự lo đi, muốn làm gì thì làm, ta phải đi ngủ tiếp đây", Thiên Thư uể oải nói.
"Ê khoan, ít nhất thì cho ta biết cô gái kia là ai với chứ"
"Một trong các nữ thần", nói rồi Thiên Thư lại chìm vào trong im lặng, để lại lúc này Thập Nhất đang ngây ngốc, chẳng hiểu mô tê gì.
"Nữ thần là cái gì vậy, trước đây hình như cũng có mơ thấy, cái gì mà kêu mình không được đi tìm các nữ thần, chuyện này rốt cuộc là sao", Thập Nhất vò đầu bứt tai, hắn thật cũng không biết bây giờ phải làm gì, kêu hắn tránh xa ra, nhưng bây giờ hắn có đi được đâu, nằm đây một hồi lỡ mà nữ thần cái gì đó tỉnh dậy thì làm sao, nghĩ tới đây thôi cũng khiến hắn run người rồi.
Chợt nhớ ra viên Hồi Thể Đan có được từ vòng sơ khảo, Thập Nhất nhanh chóng lấy ra cho ngay vào miệng, bởi không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, trước khi cái vị nữ thần kia tỉnh lại, nếu không thì hắn chỉ đành ngửi mùi đất cho quen dần là vừa.
Sau khoảng chừng nửa ngày trời, hắn lúc này cơ bản cũng đã đỡ hơn trước, một phần vì đan dược tốt, một phần là vì hiệu quả trị thương thần kì của Thiên Thư, tuy không chữa lành ngay nhưng hắn có thể cảm thấy mức độ hồi phục nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.
Bây giờ, hắn muốn thì cũng đã có thể rời khỏi đây, nhưng con người mà, ai mà không có tò mò, huống chi đằng kia lại là nữ thần nữa, một thực thể huyền diệu nào đó mà không ai biết, thì thử hỏi làm sao hắn kìm lòng được. Thế nhưng, hắn cũng còn đủ tỉnh táo để biết đâu là hiếu kì, đâu là chơi ngu, vì thế hắn nhanh chóng quay ngoắt 180 độ, chuẩn bị tránh xa nơi này.
Nhưng ngay khi hắn định bước đi, một luồng áp lực vô hình bỗng nhiên xuất hiện, cả cơ thể Thập Nhất như bị đông cứng lại ngay lập tức, hắn có thể cảm nhận từ phía sau, một thân ảnh đang từ từ đi tới, mang theo một cảm giác tử vong khiến ai nhìn vào cũng thấy khiếp sợ.
"Thiên Thư ơi, cứu với, cứu...", tâm trí hắn lúc này chỉ biết gào thét trong bất lực, không phải vì hắn chết nhát hay gì, chỉ là đứng dưới một áp lực khủng bố kia, dù là kẻ kiên cường nhất thì cũng chỉ có thể phủ phục mà thôi, thực thể này không thuộc phạm trù mà những người phàm có thể chịu được.
"Không ngờ số ta lại xui như vậy, nhưng thôi, được chết trong tay một nữ thần cũng coi như là vinh hạnh của ta rồi, chỉ tiếc là ta chưa được nhìn rõ dung mạo của nữ thần này a"