Chương 35: Biến mất

Thế nhưng ngay khi lưỡi đao sắp chạm vào cổ Thập Nhất, một luồng sáng hình tròn hiện ra như đến từ hư vô, trực tiếp hút Thập Nhất và tên hắc y nhân vào bên trong, rồi cánh cổng đột nhiên biến mất, để lại một khung cảnh tĩnh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mười ngày sau, tại Cung gia.

"Sao có thể, sao vẫn chưa về tới Đình gia", vẻ mặt của Cung Thu Minh lúc này hiện lên sự lo lắng cực độ, nàng biết rõ nếu đi bộ, thì đáng lí Thập Nhất cũng phải có mặt ở Đình gia từ mấy ngày trước rồi, trừ khi hắn đã gặp chuyện.

"Minh nhi, bình tĩnh đi, ta đã cho người đi tìm kiếm rồi, chắc sẽ không có gì đâu", Cung Phục thấy con gái mình như vậy, cũng chỉ đành thở dài bất lực.

"Tất cả là tại phụ thân, nếu chàng có xảy ra chuyện gì thì phụ thân đừng nhìn mặt con nữa", Cung Thu Minh giận dữ, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, ra hiệu cho tùy tùng đánh xe ngựa đến.

"Con định đi đâu", Cung Phục thấy thế thì hốt hoảng.

"Đến Đình gia, con phải tìm cho ra chàng ấy"

"Con cứ nghỉ ngơi đi, xin lỗi con, Minh nhi", Cung Phục thấy thế thì nhanh chóng từ phía sau đánh ngất Cung Thu Minh, rồi ra hiệu cho nô tì dẫn nàng vào phòng.

Trở lại tám ngày trước, tại mật thất bên dưới đình viện của Đình Tùng.

"Lão gia, cả đại ca lẫn thằng đó đều tự nhiên biến mất, chúng tôi cũng không biết làm thế nào", một trong bốn tên hắc y nhân hoảng hốt nói

"Sao lạ vậy, tự nhiên biến mất là thế nào", lúc này ngồi phía trên là Đình Tùng, tay lão đang vuốt ve chòm râu, khuôn mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Sự tình này quả thật nằm ngoài dự đoán của lão, cứ nghĩ phái ra một đội hình mạnh thế này, đừng nói một Thập Nhất, dù có mười Thập Nhất cũng khó sống, vậy mà vẫn bị thất bại.

"Tạm thời cứ án binh bất động một thời gian, các ngươi lui đi", không còn cách nào, lão chỉ đành chuyển sang phương án khác, giờ phải đợi xem Thập Nhất sẽ xuất hiện ở đâu, khi đó thì lão sẽ đích thân ra tay, diệt trừ mối hậu họa này.

Quay lại thời điểm hiện tại, chuyện Thập Nhất biến mất trên đường trở về cũng khiến cả Đình gia xôn xao, dù sao thì hắn cũng đã gây được tiếng vang ở chiến hội mà. Trong khi đó thì Đình Phong cũng hiện rõ sự lo lắng, với kinh nghiệm bao nhiêu năm nay, lão biết trong chuyện này dường như có uẩn khúc gì đó.

"Nhị đệ, đệ có làm gì không", lúc này Đình Phong đang ngồi nhắm mắt trên ghế, bên dưới là Đình Phong vừa được gọi tới.

"Đại ca, huynh nói vậy là sao, làm gì là làm gì", Đình Tùng ngơ ngác.

"Đừng có giả bộ như đệ không biết gì, ta đang nói về Thập Nhất"

"À, thằng hầu rách đó hả, sao huynh lại hỏi đệ, chuyện nó biến mất trên đường trở về Đình gia thì có liên quan gì tới đệ chứ, nhiều khi nó nổi hứng đi nơi khác rồi cũng nên, đâu ai dám chắc nó trở về Đình gia chứ", biết không thể giả ngu nữa, Đình Tùng bình tĩnh nói.

"Theo thông tin ta thu thập được, chính xác thì nó biến mất trên đoạn đường gần bình nguyên giáp với phía Tây của Đình gia chúng ta, mà đệ cũng biết vùng bình nguyên đó chỉ có hai đường, một là về đây, hai là đến đế đô, vậy thử hỏi nó đi đâu được, trừ khi...", Đình Phong chợt đổi giọng, khuôn mặt hiện lên sự nghiệm trọng.

"Trừ khi có người giết chết, rồi phi tang cái xác, ý huynh là vậy chứ gì", Đình Tùng vẫn từ tốn.

"Phải, và ta muốn biết chuyện này có liên quan đến đệ không"

"Đại ca à, suốt mấy ngày nay ta vẫn ở Đình gia, có đi ra ngoài, có tiếp xúc với ai đâu"

"Hừ, tốt nhất là đệ đừng có làm gì ngu ngốc, nếu không thì thanh danh của Đình gia t-"

"Rồi rồi, đệ biết rồi, không có gì nữa thì đệ đi đây", Đình Tùng vội cắt ngang rồi nhanh chóng viện cớ rời đi, xem ra lần này kế hoạch của lão coi như đổ bể, vấn đề là không biết Thập Nhất thật sự có còn sống hay không, nếu như Thập Nhất đánh bại được tên đầu lĩnh rồi bỏ chạy thì không nói, đằng này cả hai đều biến mất như tan vào không khí vậy, điều đó mới làm cho mọi thứ thêm phức tạp.

"Ngươi đang ở đâu vậy, chỉ cần ngươi vẫn được bình an...", lúc này Đình Nhu đang ở trong phòng của mình, hai tay chắp lại mà cầu nguyện, nàng vốn nghĩ sẽ được gặp lại Thập Nhất, bởi có rất nhiều thứ mà nàng muốn chuyện trò cùng với hắn, nhưng trớ trêu thay, đến bây giờ tung tích của hắn nàng còn không biết, thà rằng hắn ở một nơi nào đó, và nàng vẫn biết rằng hắn vẫn sống tốt còn hơn là bây giờ, hắn sống chết cũng không biết.

"Haha, đúng là ông trời cũng giúp ta, Khang nhi, con có thể hả giận được rồi, ta chỉ tiếc là không thể tự tay vặn gân rút cốt của thằng đó", lúc này tại Vũ gia, gia chủ Vũ Hồng đang ngồi trên ghế, một tay cầm ly rượu, tay còn lại mân mê một cô gái trẻ.

Đế đô, phủ thành chủ.

"Ta đã cho người lục soát cũng như là kiểm tra rồi, người ta chỉ nhìn thấy hắn từ Cung gia các người đi đến đây, rồi từ đây đi đến Đình gia thôi, không hề thấy quay trở lại", thành chủ Lạc Kinh Kinh lắc đầu đáp, trước mặt ông là gia chủ Cung Phục.

"Thành chủ, nếu vậy thì chăc chắn nó đã bị người ta hại, có thể là Đ-"

"Chúng ta không có bằng chứng gì cả, mà từ khi nào Cung gia các người lại quan tâm đến một tên hầu vậy, không lẽ...", Lạc Kinh Kinh vội cắt ngang.

"Chẳng qua là Cung gia ta trọng người tài thôi, chỉ có điều ta cảnh báo thành chủ phải cẩn thận, nếu mà ba nhà đó liên minh lại, thì e rằng cả phủ thành chủ cũng không đối chọi được đâu"

"Ha ha, cảm ơn Cung gia chủ đã lo lắng, nhưng mà muốn đụng tới phủ thành chủ này, e là phải trả một cái giá không nhỏ a"