Trên chiếc xe ngựa thẳng tiến về Đình gia, hiện lên bóng dáng của một thiếu niên vô cùng bình thường, chính là Thập Nhất. Cũng may là hắn vẫn còn một ít tiền, đủ để thuê một chiếc xe ngựa, nếu không mà đi bộ thì mất cũng tầm mấy ngày a.
Lần này trở về Đình gia, hắn cũng đã có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, dù sao Đình Phong cũng là một người biết nói lí lẽ, chắc sẽ không đến mức gây khó dễ gì cho hắn. Việc cần làm lúc này, chỉ là đợi kết quả từ các siêu cấp tông phái mà thôi. Nếu như hắn may mắn được một tông phái nào đó thu nhận thì quá tốt, còn nếu không, có lẽ hắn sẽ rời khỏi Thuyên Duyên thành này, lên đường đi lịch luyện một phen.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi Thập Nhất định chợp mắt một lúc để lấy sức, thì một tiếng nổ chói tai vang lên, hắn chỉ kịp nhận ra chiếc xe ngựa bị hỏa lực làm ngã sang một bên, bốc cháy dữ dội. Hắn nhanh chóng dùng hết sức mình phóng ra ngoài, nhưng chưa kịp định thần thì lại có một luồng hỏa lực phóng tới, khiến hắn phải vận hết nguyên khí để chống đỡ, tuy nhiên cũng bị thối lui hàng chục bước.
"Hay lắm, quả nhiên không hổ danh là kẻ được top 3 chiến hội, xem ra cũng có chút bản lĩnh", một tiếng vỗ tay vang lên, phía xa là một tên hắc y nhân, tay cầm một thanh đại đao, xung quanh có thêm bốn tên hắc y nhân khác.
"Các ngươi là ai", lúc này Thập Nhất mới kịp hoàn hồn, vừa rồi đều là những đòn kích sát, nếu hắn mà không nhanh tay thì e là đã toi mạng rồi.
"Có người thuê bọn ta giết ngươi, biết vậy là đủ rồi", tên cầm đại đao từ tốn đáp.
"Đình gia, hay Vũ gia, hay là Đặng gia", Thập Nhất vẫn bình tĩnh, trước sức ép này, hắn đảm bảo tất cả đều là Bình Phàm cảnh trung kì, hơn nữa tên cầm đại đao nhìn có vẻ như là đầu lĩnh kia, e là đã đạt tới Bình Phàm cảnh hậu kì, cục diện này hơi bị chênh lệch thứ hạng quá rồi a. Mà cái hắn thắc mắc lúc này đó là, chuyện hắn trở về Đình gia, chỉ có một mình hắn mới biết, sáng nay vừa nói về là về ngay, tại sao bọn chúng biết canh ngay thời điểm này mà mai phục chứ.
"Ngươi không cần biết, đi chết đi", không chờ đợi mất thời gian, lập tức bốn tên còn lại xông lên, tên nào cũng thi triển đấu pháp của mình, nhằm hướng Thập Nhất mà lai tới.
"Mẹ kiếp", biết không thể dùng chiêu câu giờ được nữa, Thâp Nhất tung một đòn hỏa quyền xuống đất, rồi thuận thế nhờ phản lực bắn ngược ra sau. Sau đó lại thêm một đòn hỏa quyền nhằm thằng phía trước mà đấm tới, khiến cho bốn tên kia bị chậm đi một nhịp.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, bằng vào cái chân vốn được tập luyện cho những tình huống như thế này, Thập Nhất ba chân bốn cẳng chạy như điên, hắn không dám quay đầu lại, bởi vì hắn biết, tên đầu lĩnh kia chắc chắn sẽ bắt kịp được hắn, bây giờ chỉ có cách kéo dài càng xa càng tốt, rồi ráng sức chiến với tên đó một phen, chứ nếu như phải đánh với thêm cả bốn tên kia nữa thì hắn biết rằng mình không có tí cơ hội sống sót nào.
"Cứ để nó chạy đi, để xem chạy được tới đâu", tên đầu lĩnh vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, mặc cho đám đàn em đang cuống cuồng lên, không ngờ thằng này yếu mà chạy nhanh như vậy.
"Đại ca, vụ này mà không xong là chúng ta chết chắc đó, giải quyết thằng đó nhanh đi", một tên vội sốt ruột.
"Lo cái gì, mày nghĩ nó thoát khỏi tay tao sao, để nó vùng vẫy trước khi chết một chút mới thú vị", nói rồi tên đầu lĩnh nhắm mắt lại, thoáng chốc đã lao thẳng về phía trước, từng bước chạy của hắn cứ như tên bắn, chẳng mấy chốc mà khoảng cách giữa hắn với Thập Nhất dần bị thu hẹp.
"Không đúng, dù có chênh lệch thực lực thì cũng không thể nào chạy nhanh như vậy, trừ phi tên này có một bộ đấu pháp phong hệ nào đó giúp tăng tốc độ di chuyển, nếu như vậy thì chạy thế này không phải là cách", trước diễn biến bất ngờ này, Thập Nhất nhanh chóng phân tích tình hình.
"Quỷ tha ma mắt, Thiên Thư, ngay lúc nước sôi lửa bỏng này mà ngươi còn ngủ sao", mặc dù đầu liên tục nhảy số, nhưng thực bây giờ hắn cũng không nghĩ ra cách nào để thoát được a. Thế nhưng đáp lại sự tuyệt vọng của Thập Nhất, không có một động tĩnh nào phát ra, hắn chỉ đành nhắm chặt mắt lại, tự lực cánh sinh.
"Chết đi", một luồng phong đao chém thẳng tới, nhanh tới mức mà ngay khi Thập Nhất vừa phát hiện ra, thì nó đã tới sát bên rồi, thậm chí còn không cho hắn kịp thời gian để phòng thủ, cứ thế mà chém thẳng vào người hắn.
"Phụt", ngay khi vừa ngã xuống, hắn nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi, mà lúc này phần bụng của hắn hiện lên rõ một vết thương lớn, máu không ngừng chảy ra.
"Hửm, vậy mà chưa chết sao", tên đầu lĩnh thấy vậy thì rất đỗi kinh ngạc, hắn nhanh chóng dừng lại, tay lê thanh đại đao dưới đất, rồi từ từ bước tới trước.
Thập Nhất lúc này, hai mắt như mờ dần, hắn nhìn thấy phía trước là một tên đồ tể, tay cầm đại đao chực chờ để chém đầu hắn, thế nhưng trước công kích vừa rồi, cơ thể hắn bây giờ không còn chút sức lực, chỉ đành nằm yên chịu trận.
"Trước khi chết ta sẽ nói để ngươi được toại nguyện, người thuê bọn ta giết ngươi là Đình Tùng, có làm ma thì đi tìm lão mà báo thù, hahaha", tiếng cười vừa dứt cũng là lúc cây đao chém xuống cổ Thập Nhất.