"Ngươi muốn trở về Đình gia ?", Cung Thu Minh hoàn toàn bất ngờ trước ý định của Thập Nhất, mà lúc này trong căn phòng còn có A Nhu đang dọn dẹp nên nàng không thể xưng hô thoải mái như khi chỉ có hai người.
"Phải, ta ở đây làm phiền tiểu thư và Cung gia cũng đã được một thời gian rồi, cũng phải nên đi thôi, phiền tiểu thư chuyển lời với gia chủ, ơn nghĩa này Thập Nhất ta mãi không quên", Thập Nhất cũng trở lại cách nói chuyện trước đây, giữ một khoảng cách rất rõ ràng.
"Dù sao ta cũng chỉ là một tên hầu, không thể lãng phí thời gian của gia chủ cũng như là Cung gia được, tiểu thư cứ để ta trở về một mình thôi, dù sao thì ta cũng biết tự bảo vệ bản thân mà", như hiểu được Cung Thu Minh định nói gì, Thập Nhất nhanh chóng nói tiếp.
"Ng-ngươi, nếu vậy thì ngươi cứ trở về đi, nhớ cẩn thận, giờ ngươi là khách của Cung gia, nơi này vẫn luôn chào đón ngươi", Cung Thu Minh ráng kìm lại sự xao động trong lòng, từ tốn nói.
"Đa tạ tiểu thư, vậy ta đi trước đây, có duyên ắt sẽ gặp lại", nói rồi Thập Nhất nhanh chóng rời đi, hắn vốn đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua, chỉ đợi đến sáng nay là xuất phát thôi, dù gì thì hắn cũng phải trở về Đình gia một chuyến, để xem xem rốt cuộc trong mắt các cao tầng ở đó, có xem hắn vào mắt không.
"Chàng quá đáng lắm", lúc này ở gần cổng chính, Cung Thu Minh vẻ mặt hờn dỗi, không biết từ lúc nào mà chặng đường Thập Nhất lại.
"Nàng thông cảm đi, lúc nãy A Nhu ở đó, sao mà ta nói chuyện như bình thường được", Thập Nhất thở dài bất lực.
"Ý ta không phải như vậy, tại sao chàng đi mà không nói với ta một tiếng"
"Haizzzz, lần này trở về Đình gia, e là cũng chẳng yên ổn gì, nhưng ta vẫn phải trở về thôi, nói ra chỉ khiến nàng thêm lo lắng", hắn biết rõ nếu nói ra từ sớm, nàng chắc chắn sẽ không cho hắn về, thế nào rồi cũng kéo gia chủ Cung Phục vào chuyện này, mà hắn thì không muốn như vậy, vẫn cứ là tự mình gánh vác thôi.
"Chàng biết nơi đó nguy hiểm mà vẫn tự chui đầu vào sao, ta có thể nói với phụ th-"
"Ta đã làm phiền Cung gia đủ nhiều rồi, với lại...", Thập Nhất nhanh chóng cắt lời nàng.
"Với lại ta e là chúng ta không còn gặp nhau nhiều nữa đâu, ta và nàng còn cả một chặng đường dài", điều đó quá rõ ràng, ở cái lúc mà cả hai đều còn trẻ, con đường còn đang rộng mở phía trước, thì tình cảm trong mắt hắn, đều chỉ là cản trở mà thôi, hắn chỉ có thể mạnh hơn, mạnh hơn nữa, thì mới có thể bảo vệ được những người mà mình yêu thương.
"Chàng, chàng coi thực lực quan trọng hơn cả người mình thương sao, chàng có thể chọn cả hai mà", những câu nói hết sức ngây thơ kia, không hiểu sao lại khiến Thập Nhất có chút quen thuộc, trong kí ức của hắn, hình như cũng từng có một cô gái rất ngây thơ như vậy, nhưng hắn không thể nào nhớ ra.
"Ta cần phải mạnh hơn nữa để bảo vệ nàng", Thập Nhất vẫn kiên quyết.
"Có phải phụ thân yêu cầu chàng phải đạt tới Luyện Khí cảnh có đúng không, ta biết hết rồi", Cung Thu Minh lúc này, vẻ mặt càng thêm tức giận, hắn coi nàng là trẻ con không biết gì sao.
"Nàng, nếu nàng đã biết rồi thì còn hỏi khó ta làm gì nữa", Thập Nhất lắc đầu bất lực.
"Tại sao phải là chàng bảo vệ ta, ta cũng có thể bảo vệ chàng mà", từng câu từng chữ mà nàng thốt lên, đều chỉ khiến Thập Nhất thêm phần khó xử, một nam nhân mà lại núp dưới váy của một nữ nhân sao, còn ra thể thống gì nữa. Huống hồ chi, nàng đã luôn sống trong sự bình yên ở Cung gia, nào có biết cái thế giới này nó khốc liệt tới chừng nào, hắn thì chỉ mới trải qua một phần nhỏ của nó thôi, mà đã thấy rất kinh khủng rồi.
"Ta hứa với nàng, một khi đạt tới Luyện Khí cảnh, dù nàng có ở đâu, ta vẫn sẽ tìm được nàng, khi đó chúng ta sẽ...", nói tới đây Thập Nhất bỗng khựng lại, rồi mắt nhìn xa xăm về hướng khác.
"Nàng sẽ đợi ta chứ", mãi một hồi lâu, hắn mới lên tiếng, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn xa xăm về phía bầu trời.
Cung Thu Minh chán nản bước tới trước, đi ngang qua hắn, rồi cứ thế đi thẳng, mãi đến một lúc, nàng mới nhẹ nhàng nói từng chữ, nhưng khuôn mặt vẫn không quay lại.
"Ta sẽ đợi, chỉ là chàng có muốn đi tìm ta không thôi", từng câu từng chữ cứ văng vẳng bên tai Thập Nhất, khiến hắn vô cùng khó chịu, để đi tới cái quyết định này, hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Hắn biết rõ, lần này rời Cung gia, không biết tới bao giờ mới quay trở lại, để đạt được tới sức mạnh có thể bảo vệ những người mình yêu thương, đương nhiên phải trả giá, mà cái giá ở đây hắn phải trả, chính là sự chia cắt về không gian, về thời gian.
Đương nhiên hắn có thể thoát khỏi cái danh thằng hầu rách mà ở lại Cung gia, sống một cuộc sống an phận thủ thường với người mình thương. Hắn biết dù thế nào thì Cung Phục cũng không nỡ để con gái mình tổn thương được, rồi cũng sẽ chấp nhận hắn mà thôi. Dù sao Cung gia cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Thuyên Duyên thành này, hắn trở thành con rể ở đây, coi như cũng là một chạn vương rất thức thời a.
Nhưng như vậy thì sao, có những biến cố đâu ai lường trước được, như Lam thôn, nơi mà hắn từng lớn lên, còn bị xóa sổ chỉ sao một đêm, thì biết đâu bỗng một ngày đẹp trời nào đó, có một thế lực khủng khiếp đến tận diệt Thuyên Duyên Thành này, lúc đó thì hắn làm gì, ôm vợ con mà nguyện cùng chết bên nhau hả. Không, dù có thể không cao cả đến mức bảo vệ cả cái Thuyên Duyên Thành này, nhưng ít nhất hắn phải có đủ sức để bảo vệ những người quan trọng của hắn, có như vậy thì chết cũng không hối tiếc.
Trôi theo dòng suy nghĩ hồi lâu, Thập Nhất mới sực tỉnh, hắn quay đầu nhìn lại phía sau, Cung Thu Minh đã đi từ lúc nào rồi, hắn biết nàng sẽ rất buồn và giận hắn, nhưng hắn cũng chỉ đành làm nàng giận, còn hơn là không bảo vệ được nàng.