"Chuyện này...", Thập Nhất nghe vậy thì lưỡng lự hồi lâu, đương nhiên hắn cũng có tình cảm với nàng, nhưng Luyện Khí cảnh nào có dễ đạt được như vậy, nếu không thì cả Thuyên Duyên thành này cũng chưa từng có ai đạt được, ngay cả thành chủ cao cao tại thượng cũng chỉ là Tu Du cảnh hậu kì thôi.
"Ngươi còn trẻ, thời gian còn nhiều lắm, nhưng ta không chắc có thể bắt con bé đợi quá lâu a", Cung Phục chần chừ một lúc, rồi khẽ chau mày.
"Ta không hứa có thể mạnh được tới đâu, chỉ xin hứa rằng, ta sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn bằng bất cứ giá nào, dù có phải hi sinh tính mạng này", Thập Nhất quả quyết, ngay chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy, do sức mạnh của tình yêu chăng.
"Vậy thì ngươi càng phải mạnh lên, có như vậy thì ngươi mới không cần chết, ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi vì bảo vệ nó mà mất mạng, thì thử hỏi con bé có chịu được không, ngươi nghĩ nó sẽ sống quãng đời còn lại như thế nào", Cung Phục quả nhiên toát lên phong thái của một người từng trải, có quyết tâm, có dũng cảm là tốt, nhưng nếu không có thực lực thì chỉ có hi sinh vô ích mà thôi.
Thập Nhất nghe vậy thì không nói gì, hắn biết điều đó chứ, ở cái thế giới này, không có thực lực thì không có quyền lên tiếng, nhưng hắn thế này, kêu đạt tới Tu Du cảnh còn khó, nói chi là Luyện Khí cảnh, có tu luyện giả tam hệ, con gái thành chủ thì may ra, chứ cỡ hắn thì nghĩa địa gì.
"E hèm, dù sao thì cũng nên đợi kết quả tuyển chọn từ các tông phái đã, mà bây giờ ngươi định thế nào, có cần ta ra mặt giải thoát ngươi khỏi Đình gia không", thấy Thập Nhất trầm ngâm suy nghĩ mà không nói gì, Cung Phục vội chuyển chủ đề.
"Đa tạ ý tốt của gia chủ, trước mắt cứ để ta trở về Đình gia xem tình hình thế nào đã", Thập Nhất thở dài nói.
"Được, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi đi, rồi lúc nào muốn về thì cứ về, muốn đến đây thì cứ đến, Cung gia ta luôn chào đón ngươi", Cung Phục vuốt vuốt chòm râu dưới càm, cười nói.
"Mà ngươi cũng nên để ý một chút, kẻ thù của ngươi hơi bị nhiều rồi đó", vẻ mặt của Cung Phục bỗng nghiêm nghị trở lại
"Đa tạ gia chủ đã nhắc nhở", lần này lại tới lượt khuôn mặt hình sự của Thập Nhất, đúng là hắn toàn gây thù chuốt oán với người ta, hết cha con Đình Tùng, Đình Bách, bây giờ lại đến cha con Vũ Hồng, Vũ Khang, xem ra hắn rất thích chơi từ đời con tới đời cha a, không biết mai mốt có chơi tới đời tổ tông nhà người ta không nữa.
Ngồi thêm được một lúc thì Cung Phục cũng rời đi, mà Thập Nhất thì cũng buồn chán không biết làm gì, cứ như vậy ngồi xếp bằng tu luyện, chẳng mấy chốc mà trời sáng lúc nào không biết.
"Ngươi bị điên hả, ngồi ở đây từ tối qua đến giờ, tu luyện sao không vào phòng", tiếng la khiến Thập Nhất giật mình, mở mắt ra thì thấy Cung Thu Minh đã đứng phía trước, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.
"Ai dà, nàng thông cảm đi, ta vừa mới bình phục, sẵn đang có hứng tu luyện thì tu luyện một chút thôi, ở đâu mà chả được", Thập Nhất vươn vai, uể oải nói.
"Ai cho phép ngươi xưng hô như vậy, ta...", chưa kịp nói dứt câu thì Thập Nhất đã nhào tới, đặt một ngón tay lên giữa đôi môi của nàng.
"Suỵt, nàng là tiểu thư của Cung gia, được chưa. Khi nào chỉ có hai chúng ta thì ta mới xưng hô như vậy thôi, chứ mà không là dân tình loạn lạc lắm a", Thập Nhất nở một nụ cười ranh mãnh.
"Ngươi, ngươi... đáng ghét, bây giờ có vào ăn sáng không", Cung Thu Minh đỏ mặt quay đi, ngượng ngùng nói.
"Vâng, tuân lệnh tiểu thư", Thập Nhất nhìn cô gái trước mặt, có ai ngờ cô tiểu thư bình thường có vẻ hiền dịu, nhẹ nhàng, trầm tĩnh lại có lúc thẹn thùng, e lệ như thế này, hay là vì ở bên cạnh hắn nên nàng mới thể hiện rõ hơn con người thật của mình, thoát ra khỏi cái vỏ bọc của một thiên kim tiểu thư.
Ở giữa căn phòng lúc này chỉ có Thập Nhất và Cung Thu Minh, mà hắn thì nhanh chóng bị lóa mắt bởi đống đồ ăn được bày sẵn ra bàn, nhìn sơ thì cũng thấy toàn cao lương mỹ vị a. Không chần chừ lâu, Thập Nhất nhào xuống bàn ngấu nghiến như chết đói, chẳng thèm đoái hoài gì đến nàng, điều đó khiến nàng chỉ biết lắc đầu cười bất lực.
Mà dù sao thì hắn cũng đã nhịn đói hơn 1 tuần rồi, sao có thể kìm được trước sức hấp dẫn chết người này chứ, giờ mà có ai đưa ra lựa chọn giữa cho hắn ăn thức ăn hoặc là cho hắn ăn một cô gái xinh đẹp nào đó, thì đương nhiên trong cái hoàn cảnh này, hội tụ đầy đủ các yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa này, chắc chắn hắn sẽ chọn ăn cô gái xinh đẹp kia. Đùa, dâng tới tận miệng rồi thì ngu gì mà không húp, lỡ có mà chết đói thì cũng chả sao, người ta nói chết vì gái là cái chết tê tái mà.
Mà Cung Thu Minh thì không biết trong đầu hắn đang có những suy nghĩ bậy bạ gì, chỉ thấy hắn ngồm ngoàm hết dĩa này đến dĩa khác, bất giác nàng cảm thấy buồn. Có lẽ, với thân phận là một kẻ hầu, hắn chưa bao giờ được ăn những món ăn này, không biết có được ăn đủ bữa không nữa chứ đừng nói tới món ngon. Chính vì vậy, nàng không hiểu sao hắn có thể đủ sức mạnh, đủ nghị lực để đi được tới bước này, vượt qua hết những thiếu gia tiểu thư khác.
"Ngon không, tất cả đều do chính tay ta nấu cho chàng đó", nhin Thập Nhất ăn một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng nói.
"Phụt", Thập Nhất sặc thiếu điều phụt hết cả thức ăn ra ngoài.
"Chàng, chàng làm vậy là có ý gì", vẻ mặt của nàng chuyển sang giận dữ.
"Nàng cũng biết nấu ăn sao", Thập Nhất vẫn chưa tin được những gì mình vừa nghe.
"Bộ trong mắt chàng, ta vụng về lắm sao", Cung Thu Minh vẫn nhìn hắn đầy vẻ khó chịu.
"Không, chỉ là ta hơi ngạc nhiên, bình thường thì mấy vị thiếu gia tiểu thư làm gì biết đụng đến chuyện bếp núc này"
"Nhưng mà ta phải công nhận, đây là những món ngon nhất mà ta từng được ăn, cảm ơn nàng", câu nói của Thập Nhất khiến nàng vội đỏ mặt mà quay đi.
"Thôi ăn đi, tất cả đều chuẩn bị cho chàng đó, ta phải đi đây", nói rồi Cung Thu Minh nhanh chóng chạy ra ngoài, có lẽ vì sợ Thập Nhất nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.