Tại bờ hồ phía sau, Cung Thu Minh lúc này mới bỏ tay ra. Mà lúc này Thập Nhất mới kịp nhìn kĩ lại, sao hôm nay nàng đẹp một cách lạ kì, có phải vì nàng mới vừa cứu hắn nên trông nàng cứ như tiên nữ giáng thế hay không.
"Cho ngươi chừa cái tội dám tự tiện ôm ta", Cung Thu Minh hờn dỗi quay đi. Thực sự thì đây chỉ là kế hoạch của nàng để khiến Thập Nhất sợ hãi thôi, chứ thật thì nàng cũng có tình cảm với hắn rồi, mà Cung Phục thì cũng đã chứng kiến được năng lực của hắn, cũng không ngăn cấm gì mấy, có chăng chỉ là thân phận.
"Tiểu thư, ta... Tiểu thư lừa ta sao", Thập Nhất lúc này mới chợt hiểu ra, xem ra cô gái này cũng lắm trò gớm, dám đem hắn ra làm trò đùa như vậy.
"A-ai kêu ngươi dám tự tiện...", Cung Thu Minh vội đỏ mặt.
"À, ý của tiểu thư là ta phải xin phép rồi mới được làm đúng không, vậy thì xin phép tiểu thư", Thập Nhất nở một nụ cười đê tiện.
"Ngươi, ngươi tính làm gì, ta la lên bây giờ đó", Cung Thu Minh thấy vậy thì chuyển sang hoảng sợ, nàng vội lùi lại phía sau, hai tay chắn trước ngực.
"Tiểu thư có thực sự là sẽ la lên không, he he", Thập Nhất vừa cười vừa nhào tới, phải nói là nụ cười của hắn lúc này đã đạt đến đỉnh cao của sự đê tiện và dâm dê.
"Ngươi, ngươi,...", mặt Cung Thu Minh như sắp khóc, nàng không thể ngờ kẻ nhìn có vẻ hiền lành này lại đê tiện như vậy.
Thế nhưng, ngay khi hai mắt nàng nhắm lại, miệng cũng định la lên, thì bỗng nhiên nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ da thịt chạm vào cơ thể mình. Thập Nhất lúc này, hai tay vòng qua eo nàng, còn môi thì đặt lên trán nàng một nụ hôn, phải nói là sức sát thương đã đạt đến chí mạng.
"Cảm ơn nàng, tiểu thư của ta", Thập Nhất nhẹ nhàng nói, rồi nhanh chóng buông ra, thả mình ngồi xuống phía dưới ngắm nhìn mặt hồ.
Cung Thu Minh lúc này như người mất hồn, đây là lần đầu tiên có một nam nhân chạm vào cơ thể của nàng như vậy, lại còn hôn lên trán nàng nữa chứ, đối với một cô gái trong trắng thuần khiết thì điều này rất là lạ lẫm a.
"Ngươi, ngươi, chàng là đồ ngốc", nói rồi Cung Thu Minh đỏ mặt chạy đi, mà trong đó lại hiện lên niềm hạnh phúc khó tả, nàng cũng thích hắn, nhưng nàng không biết rằng hắn có thích nàng không, vì vậy nàng không thể thể hiện ra điều gì, nhưng giờ thì nàng biết rồi, bởi hắn là nam nhân duy nhất mà nàng có tình cảm.
"Haizzz, cuối cùng cũng chịu gọi một chữ 'chàng' rồi sao, mà thấy còn hơi gượng gạo a", bên trong đầu Thập Nhất vang lên tiếng nói khiến hắn muốn bật ngửa.
"Quỷ tha ma bắt, ta tưởng ngươi chết rồi chứ", Thập Nhất nhăn mặt. Tiếng nói vừa rồi tất nhiên là phát ra từ cái thứ nằm trong đầu hắn, Thiên Thư.
"Sao suốt một thời gian dài ngươi im hơi lặng tiếng vậy, xảy ra chuyện gì à", dẹp sự hờn dỗi sang một bên, Thập Nhất vội nghiêm túc lại.
"Haizzzz, thôi thì đành nói thật cho ngươi biết, những chuyện cơ mật như thế này ta cũng không che giấu ngươi làm gì, thật ra...", Thiên Thư đáp, giọng điệu đầy nghiêm trọng.
"Sao, không lẽ...", Thập Nhất hoảng hốt, hắn cũng biết được cái gọi là Thiên Thư này có lai lịch không vừa, ở một cái cảnh giới mà có nằm mơ hắn cũng không chạm tới được, những chuyện quan trọng cơ mật mà y sắp nói, e là có liên quan đến thiên địa luân hồi a.
"Thật ra ta buồn ngủ quá nên ngủ say vài bữa thôi", Thiên Thư đáp, giọng cộc lốc.
"Ụ móa nó, ngươi chơi ta à", Thập Nhất thiếu điều muốn cắm đầu xuống bờ hồ, tưởng có chuyện kinh thiên động địa gì, ai ngờ là hắn mê ngủ.
"Thấy ngươi căng thẳng quá nên thay đổi không khí chút thôi, ta tỉnh lại chỉ để thông báo với ngươi là ta sẽ ngủ say tiếp, có gì để ngươi khỏi lo lắng, ta biết nếu mà để thêm mấy ngày nữa là ngươi sẽ cuống cuồng lên cho mà xem"
"Hừ, ngươi bị ảo tưởng à, ta mà lo lắng cho ngươi, ta còn không biết ngươi có lai lịch gì"
"Sau này thì ngươi sẽ biết, bây giờ ngươi chỉ là một con kiến hôi thôi, có biết thì cũng chẳng làm gì được đâu", nói rồi Thiên Thư lại im lặng, chìm vào giấc ngủ sâu.
"Vãi nhái", Thập Nhất tặc lưỡi, xem ra hắn vẫn nên là nâng cao thực lực của mình thì hơn, với cái thành tích vừa đạt được ở cái chiến hội lần này thật ra cũng chẳng là gì so với thế giới rộng lớn bên ngoài. Mà hắn cũng chưa có kế hoạch cho tương lai như thế nào, tạm thời cứ quay về Đình gia xem tình hình rồi mới tính tiếp.
"E hèm", đang lơ mơ giữa những dòng suy nghĩ, Thập Nhất không phát hiện ra gia chủ Cung Phục đã đến bên cạnh từ lúc nào.
"B-bái kiến gia chủ", Thập Nhất vội hoảng hồn, nhanh chóng chắp tay hành lễ.
"Được rồi, có ta và ngươi thôi, không cần rườm rà như vậy", Cung Phục vội xua tay.
"Chuyện của ngươi và con gái ta, chắc ta không cần nói ngươi cũng hiểu rồi chứ ?"
"H-hiểu ?", Thập Nhất nheo mắt lại, hắn thật sự cũng không rõ mô tê gì a.
"Con bé thực sự có tình cảm với ngươi, có điều thân phận của ngươi thì...", Cung Phục khẽ thở dài, mắt nhìn xa xăm.
"Đương nhiên ta có cách để ngươi rời khỏi Đình gia, không cần phải làm kẻ hầu ở đó nữa, tuy nhiên..."
"Ý ngài là, ta phải có chỗ đứng ở Thuyên Duyên thành này, thậm chí là vượt xa ra đại lục ?", đến lúc này thì Thập Nhất mới dần hiểu được.
"Mặc dù không phải ta khinh thường ngươi, nhưng đúng vậy, để có tiếng nói ở cái thế giới mà cường giả vi tôn này, thực lực của ngươi ít nhất phải đạt tới Tu Du cảnh, thậm chí là Luyện Khí cảnh, mà từ khi có Thuyên Duyên thành tới nay, chưa một ai là đạt được tới Luyện Khí cảnh cả, đó như là chỉ có trong truyền thuyết vậy"
"Mà dù sao thì, ngươi cũng đã lọt vào top 3 người mạnh nhất, xem ra cũng có cơ hội được tiến ra biển lớn rồi a, chỉ cần được tông phái siêu cấp thu nhận, con đường tu luyện sau này của ngươi chắc chắn sẽ không dưới Tu Du cảnh đâu", khẽ dừng lại một lúc, Cung Phục lại nói tiếp.
"Nên ngươi cũng có thể coi đây là mục tiêu, cũng như là yêu cầu của ta nếu muốn nắm tay con bé đi suốt quãng đời còn lại, đó là thực lực của ngươi phải đạt tới Luyện Khí cảnh, có như vậy thì ta mới an tâm giao con gái mình cho ngươi"