"Aaaaaaa", Thập Nhất vội bật dậy, hắn vội vàng nhìn xung quanh, vẫn đang ở trong căn phòng của Cung gia, lúc nãy đang ra hít thở khí trời thì hắn lại tự nhiên buồn ngủ không chịu được, định chợp mắt một lúc nhưng không hiểu sao rất nhiều những hình ảnh kì lạ hiện lên trong đầu hắn, nào là hắn từng cứu một cô gái, rồi hắn thích cô gái ấy, rồi cô gái ấy mất, rồi hàng đống thứ hỗn độn khác, hắn cảm thấy rất mơ hồ, rõ ràng ở kiếp trước hắn không hề nhớ tới chuyện này, hắn chỉ biết bố mẹ mình mất trong một vụ tai nạn, và em gái của hắn thì bị người ta hại chết, tất cả chỉ có vậy.
"Ngươi cảm thấy thế nào, đã đỡ hơn nhiều chưa", nghe tiếng hét thất thanh của hắn, Cung Thu Minh ở gần đó vội vàng bước vào, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
"Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng, ta đã khỏe nhiều rồi, ơn này không biết phải báo đáp thế nào", Thập Nhất vừa kịp hoàn hồn, vội cung tay, cúi người trước mặt nàng.
"Có cảm ơn thì cảm ơn phụ thân của ta đi, bây giờ ngươi có cần gì không, cần gì thì nói với ta một tiếng", Cung Thu Minh nhẹ nhàng nói.
Đúng là nếu không có gia chủ Cung Phục ra mặt, thì e rằng đấu trường hôm đó là nơi chôn xác hắn rồi, nhưng nào có cái lí một trưởng bối danh gia vọng tộc lại ra tay giùm một kẻ hầu rách như hắn chứ, nếu không nhờ Cung Thu Minh đứng ra che chở cho hắn, bức Cung Phục phải ra tay, thì có nằm mơ hắn cũng không bao giờ thấy được ai đến cứu.
Hắn thật sự rất cảm động về điều này, Cung Thu Minh không ngại mạo hiểm đứng ra để bảo vệ hắn thì không nói, đằng này nàng là đại tiểu thư của Cung gia, một trong tứ đại gia tộc, sao lại có chuyện đứng ra bảo vệ cho hắn chứ, kẻ ngu nhìn vào cũng biết, nàng có tình cảm đặc biệt với hắn, mà cái tình cảm đặc biệt này, chính nàng cũng không hiểu được, nó như là cảm xúc của một phần gì khác bên trong nàng vậy, một con người khác, một kiếp khác, hay là cái gì thì nàng cũng không biết, chỉ có điều, nó chi phối cả chính bản thân nàng, khiến nàng cũng có tình cảm với hắn.
"Ta cần... tiểu thư", một câu nói mà khi thốt ra khiến Thập Nhất cũng phải sững sờ, hắn không ngờ mình có cái gan như vậy, nhưng thực sự thì cũng giống như nàng, bên trong hắn dường như có thứ gì đó, mà cái thứ đó thì lại có cảm giác rất thân thuộc với nàng, điều đó khiến hắn nảy sinh tình cảm từ lúc nào không biết.
"Ngươi, ngươi dám...", Cung Thu Minh nghe xong thì như người mất hồn, rồi lập tức đỏ mặt quay đi, định bước ra ngoài thì Thập Nhất từ sau lưng đã bước tới ôm lấy eo nàng, mặt tựa sát vào sau gáy.
"Ngươi có tin là ta giết ngươi không", từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, đây là lần đầu tiên có một nam nhân cả gan dám ôm lấy eo của nàng, hỏi nàng không tức giận sau được.
"Tiểu thư, ta biết thân phận của mình, nhưng ta thật sự, thật sự rất thích tiểu thư, ta, nó lạ lắm, ta không biết phải giải thích như thế nào, nhưng bên cạnh tiểu thư có một cái gì đó rất thân thuộc, ta...", thấy tình hình vượt quá tầm kiểm soát, Thập Nhất nhanh chóng dùng khả năng miệng lưỡi của mình, cái mà hắn luôn tự hào trong việc làm xiêu lòng con gái.
"Á á á, người đâu, có kẻ sàm sỡ tiểu thư", thế nhưng chưa kịp nói dứt câu thì một tiếng thét thất thanh vang lên, và trong đầu Thập Nhất lại hiện lên một khung cảnh quen thuộc như trong mấy cái phim xử án, nhưng khác mấy lần trước, lần này thì hắn sắp bị đem ra cẩu đầu đao để hành hình rồi.
"Quá lắm rồi, đến cả con gái của ta mà ngươi cũng dám giở trò, ngươi trả ơn với ân nhân của mình như vậy à", phía bên trên là Cung Phục, mắt trừng trừng nhìn xuống dưới. Khác với vụ án con gián lần trước, lần này hắn không còn lí do gì để bao biện nữa, chỉ đành cắn răng chịu trận, mà Cung Thu Minh thì đứng phía trên, gương mặt lạnh băng nhìn xuống dưới.
"Gia chủ, cái thể loại cặn bã này phải diệt từ trong trứng mới được a, không thể để làm ô danh Cung gia của chúng ta", "Phải đó gia chủ, thằng này chết cũng không hết tội, nghĩ sao tiểu thư cành vàng lắ ngọc mà nó dám", hàng loạt cáo trạng được hô lên khiến Thập Nhất chỉ còn biết cúi gầm mặt xuống, tự chửi chính mình.
"Được rồi, với những việc ngươi đã làm với con gái của ta, để bảo vệ thanh danh của Cung gia, một trong tứ đại gia tộc của Thuyên Duyên thành này, ta phán ngươi tội ch-", Cung Phục dõng dạc tuyên bố trước khi khuôn mặt của Cung Thu Minh đột nhiên thay đổi 180 độ sang hoảng hốt.
"Phụ thân", Cung Thu Minh hét lên, khuôn mặt lộ rõ sự giận dữ.
"E hèm, phán ngươi tội chấp nhận ở bên cạnh để bảo vệ con gái ta", Cung Phục vội tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp.
"Hả, cái gì vậy gia chủ, sao lại...", "Loạn lạc tới nơi rồi à", hàng loạt tiếng xì xầm vang lên, ai cũng đều ngơ ngác, như thể là mình vừa nghe nhầm.
"Hả", những người khác ngạc nhiên một, còn Thập Nhất thì ngạc nhiên mười, hắn mắt chữ a mồm chữ o luống cuống nhìn xung quanh, phải đến khi Cung Thu Minh bước xuống rồi kéo tay hắn thì hắn mới kịp choàng tỉnh.
"Theo ta", nói rồi nàng kéo hắn rời đi trước con mắt ngỡ ngàng của hết thảy mọi người.