Chương 29: Ngoại truyện: Nguyện sẽ mãi bên nhau (2)

1 tháng, 3 tháng, 6 tháng, rồi 1 năm. Sau một thời gian dài vật lộn, hết chạy tới hướng này đến lết tới hướng kia giữa khoảng không vô định, cuối cùng thì hai con mắt của hắn cũng từ từ hé mở, đập vào mắt là một loạt những màu sắc, những hình ảnh tưởng lạ mà quen, đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy được. Hắn cố gắng dùng hết sức để ngồi dậy, nhưng xem ra do đã nằm trên giường bệnh quá lâu lên tay chân dường như mất hết sức lực, nhưng tóm lại là, hắn đã tỉnh lại rồi.

Sau gần nửa năm tập vật lí trị liệu, bây giờ hắn cơ bản đã có thể di chuyển được rồi, cuối cùng cũng được xuất viện, suốt gần 2 năm nay, hắn chưa được bước chân ra ngoài lần nào. Hắn muốn đi, đi nhiều lắm, và đương nhiên là đi tìm cô bé ngày nào.

"Không biết bây giờ em ấy ra sao nhỉ", Minh Nhân hí hửng trở về trường, kết quả học tập của hắn thì đã được bảo lưu, nên bây giờ hắn muốn học tiếp thì vẫn cứ là bình thường. Mặc kệ những chuyện khác, hắn vội tìm đến phòng kí túc xá của Ngọc Hân, cảm giác hồi hộp xen lẫn vui mừng khiến cho hắn rất bối rối, đứng mãi trước cửa phòng mà không dám gõ cửa.

"Anh tìm ai ?", từ đằng xa là một cô gái bước tới, vẻ mặt nhìn Minh Nhân một cách khó hiểu.

"A, anh, anh tìm Ngọc Hân, có Ngọc Hân ở đây không em", Minh Nhân thoáng sửng sốt, rồi lí nhí đáp.

"Anh nói cái gì, Ngọc Hân ?", khuôn mặt của cô gái trở nên kinh ngạc.

"A, anh là bạn của Ngọc Hân, lúc trước Ngọc Hân có chăm sóc anh ở bệnh viện, nhưng mà tự nhiên không thấy em ấy đến nữa", Minh Nhân vội cười xòa giải thích.

"Là anh sao, Ngọc Hân nó mất rồi", cô gái quay mặt đi, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.

"Hả", nụ cười trên gương mặt của Minh Nhân đông cứng lại, tai của hắn ù đi, mắt cũng mờ dần, có cảm giác như trời đất xung quanh đang đảo lộn vậy.

"Nó bị ung thư máu, nằm viện điều trị chừng 1 tháng là không qua khỏi, nếu anh là người đó thì chờ một chút, Ngọc Hân có gửi lại anh cái này, lúc đầu em định đem vào phòng bệnh đọc cho anh, nhưng lúc đó bệnh tình của anh chuyển biến nặng hay sao ấy, nên bác sĩ không cho em vào, sau đó em lại có việc phải nghỉ học một thời gian nên cũng quên mất nó đi, mong anh thông cảm", cô gái nhẹ nhàng nói rồi vào trong, lát sau bước ra đặt vào tay Minh Nhân một cái phong bì.

"Mộ của nó được chôn cất dưới quê nhà, được thì anh về thắp cho nó nén nhang đi, nó mất cũng tầm 1 năm rồi, giờ em còn bận ôn thi, chào anh", nói rồi cô gái bước vào trong, bỏ lại hắn đứng như trời trồng.

Hắn cứ đứng đó, đứng mãi, đến lúc không chịu được nữa thì mới quỳ xuống, khuôn mặt thất thần không thể tả, có cảm giác như trái tim của hắn vừa bị cứa ra thành từng mảnh vậy. Dùng chút sức lực cuối cùng, hắn dựa vào tường, tay bóc cái phong bì ra, bên trong là từng bức thư được xếp chồng lên nhau.

Ngày 15 tháng 9,

"Em xin lỗi, hôm qua em nói với anh là em mệt trong người đó, vậy mà hôm nay đi khám bệnh bác sĩ nói em bị ung thư máu giai đoạn cuối, bây giờ em phải nhập viện điều trị ngay, không thể đến thăm anh được nữa rồi. Nhưng mà anh đừng lo, em sẽ viết thư rồi nhờ bạn gửi vào đọc cho anh nghe, khi nào hết bệnh thì em sẽ lại đến thăm anh nữa nhé"

Ngày 24 tháng 9,

"Anh có sao không, bạn em nói bệnh tình của anh trở nặng nên không thể vào thăm bệnh được, nhưng mà em vẫn sẽ viết thư cho anh, khi nào anh khỏe rồi thì đọc hết một lượt luôn nhé. Mà xạ trị với hóa trị gì gì đó đúng là mệt lắm luôn, bây giờ em mới ráng được một chút để viết thư cho anh nè, anh đừng giận em nha. Không có em thì anh phải biết tự chăm sóc bản thân mình đó, mà quên, anh có tự chăm sóc được đâu, phải nhờ tới người khác không hà, hihi. Lúc đầu em định ghi âm lại để nhờ bạn đem vào cho anh nghe, nhưng không biết sao em bị mất tiếng luôn rồi, cơ thể cũng mệt mỏi lắm, nên đành cố gắng viết thư cho anh. Đợi khi nào hết bệnh thì em lại đến thăm anh nhé"

Ngày 30 tháng 9,

"Anh đã khỏe chưa, bạn em nói vẫn không thể vào thăm bệnh được, vậy là gần hai tuần liền em không đến rồi. Tự nhiên biến mất mà không nói với anh câu nào, chắc anh giận em lắm đúng không. Nhưng mà em cảm thấy không ổn rồi, lúc đầu còn lạc quan nhưng bây giờ cơ thể em không còn chút sức gì luôn, nhưng mà anh yên tâm, em vẫn sẽ cố gắng chiến đấu với nó, ung thư thôi mà, có gì ghê gớm đâu, hihi. Đợi khi nào em hết bệnh thì anh cũng phải tỉnh lại đó, hứa với em nhe"

Ngày 3 tháng 10,

"Em mong đây không phải là bức thư cuối cùng em gửi cho anh, bác sĩ nói tình trạng bệnh của em đã chuyển biến xấu, e rằng không còn quá 1 tuần nữa, em không muốn tin đâu, nhưng mỗi lần viết từng chữ như thế này là tay của em lại tê dại đi, không cầm nắm được. Em không muốn chết đâu, em còn nhiều ước mơ lắm, em còn gia đình, còn bạn bè, và còn... anh nữa. Hứa với em là anh phải nhanh tỉnh lại đó, mọi khi là em đến thăm anh rồi, bây giờ phải tới lượt anh đến thăm em chứ, hihi"

Ngày 7 tháng 10,

"Em xin lỗi, tất cả là tại em, biết trước như vậy thì anh cứu em để làm gì, trước sau gì em cũng sẽ chết thôi. Nhưng mà, anh có cảm thấy hối tiếc vì lần đó đã cứu em không. Em biết là anh sẽ trả lời 'chắc chắn là không', anh lúc nào cũng tốt bụng như vậy, không sợ bị thiệt thòi à. Anh đừng giận em nha, em đã cố gắng lắm rồi, mặc dù gia đình, bạn bè vẫn bảo là không sao đâu, nhưng sao em không hiểu rõ cơ thể của mình chứ, e là em đã chạm tới giới hạn rồi. Trước khi không còn kịp nữa, em chỉ muốn nói là em đã thích anh từ lâu rồi, anh có biết không. Anh mau mau tỉnh lại đi, em muốn anh nhìn thấy em, anh cũng muốn nhìn thấy em mà đúng không"

"Aaaaaaaaa", đọc tới lá thư cuối cùng, hai tay của Minh Nhân rung lên, hắn ôm đầu lại rồi hét lớn, một cảm giác thê lương chưa từng có, giống như lúc em gái của hắn mất, sự đau đớn tột cùng như tiếng cười trước trò đùa của số phận, tất cả những người thân yêu của hắn, đều bị cướp đi hết rồi.

Sau lần đó, Minh Nhân được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hỗn loạn, hắn phải nằm ở đó điều trị lâu dài, sau một khoảng thời gian, bác sĩ kết luận hắn đã bị mất trí nhớ, điều kì lạ là, hắn chỉ nhớ được những kí ức từ trước khi gặp Ngọc Hân, hắn không hề nhớ rằng mình đã cứu một cô gái, hắn không hề nhớ rằng cô ấy đã đến bên cạnh chăm sóc và trò chuyện với hắn mỗi ngày, hắn càng không hề nhớ rằng mình đã thích cô gái ấy. Ngọc Hân, cứ thế mà tan biến trong kí ức của hắn.