Chương 28: Ngoại truyện: Nguyện sẽ mãi bên nhau (1)

Kể từ đó, ngày nào Ngọc Hân cũng đến bệnh viện để thăm Minh Nhân, bất kể nắng mưa, thi cử, cô vẫn cố gắng sắp xếp. Bởi vì, mỗi ngày ở bên cạnh hắn, cô đều cảm thấy yên bình một cách kì lạ, và trên hết là, cô được trò chuyện cùng với hắn.

Mà cũng chẳng phải gọi là trò chuyện gì, chỉ có cô là người hỏi, còn hắn thì trả lời, mà tất cả cũng chỉ là những câu hỏi kiểu như 'có' hoặc 'không', người bình thường thì thật sự rất nhàm chán, nhưng kì lạ là, Ngọc Hân rất thích điều đó, cô thường kể chuyện cho hắn nghe, về chuyện trường lớp, bạn bè, về gia đình, quê nhà của cô, và cô cũng hỏi hắn về rất nhiều thứ.

"Anh có thích ăn bánh kem không", "Anh sống ở kí túc xá phải không", "Anh có nghe nhạc không", "Anh...", đại loại là những câu hỏi như vậy, ở mọi loại chủ đề khác nhau, điều đó khiến Minh Nhân bất lực ra mặt, nhưng hắn cũng chẳng thể làm cô gái nhỏ này buồn được, vẫn cố gượng nhúc nhích ngón tay của mình để trả lời.

Vài tháng sau đó là một chuỗi ngày có thể nói là hạnh phúc nhất đối với Minh Nhân, hàng ngày đều có người đến bên cạnh trò chuyện, chăm sóc. Mặc dù hắn thuộc diện đặc biệt, được hỗ trợ bởi bảo hiểm cũng như khá nhiều mạnh thường quân cảm động vì sự dũng cảm của hắn, nên tính ra tiền chữa trị cũng như là chăm sóc, vệ sinh cá nhân đều có người lo hết rồi, nhưng hắn thật sự vẫn rất thích để cô bé này làm a.

"Em mới phát hiện cái truyện mới này hay lắm a, anh có tin vào chuyện xuyên không qua thế giới khác không. Em thấy nó hay lắm á, ước gì em cũng được xuyên không", những câu nói ngây thơ của cô gái khiến Minh Nhân cũng chỉ biết phì cười, cô gái này đúng là trẻ con quá mức, ai lại muốn đặt chân đến một thế giới xa lạ bao giờ, hắn chỉ muốn chết rồi được đầu thai, sống một cuộc sống đầm ấm là hắn đã vui lắm rồi.

"Nè, đến bao giờ thì anh mới chịu mở mắt ra nhìn em", ngay khi vừa bước vào phòng, Ngọc Hân liền hỏi, câu hỏi phá tan đi sự yên bình của một ngày mới. Minh Nhân lúc này mới sực tỉnh, nằm ở đây thấm thoát cũng đã hơn 3 tháng rồi, mặc dù có thể nghe được những thứ xung quanh, tay cũng có thể nhúc nhích một chút rồi, nhưng hắn vẫn không thể tỉnh lại, thật sự không bình thường chút nào.

Cứ cho là hắn vốn không muốn tỉnh dậy, chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng nhìn thấy cô gái tội nghiệp này, hắn chỉ đành cố gắng thêm chút nữa, hi vọng đến một lúc nào đó, cô ấy sẽ chán nản và rời đi, điều đó rất bình thường. Nhưng vấn đề là, suốt 3 tháng nay, ngày nào Ngọc Hân cũng đến thăm hắn, có lúc bận quá chỉ ghé qua chừng nửa tiếng, nhưng cô ấy vẫn cố gắng sắp xếp, tất cả chỉ để được đến bên cạnh hắn, đây mới thực là điều không bình thường nhất.

Mà sự chịu đựng của con người thì cũng có giới hạn, Ngọc Hân làm tất cả cũng chỉ để chờ đợi, đợi cái ngày mà hắn tỉnh dậy, cái ngày mà cả hai có thể nhìn thấy nhau, không còn bị chia cắt qua hình ảnh nữa. Nhưng, cô đã đợi cũng lâu rồi, cô thực sự muốn hắn có thể mở mắt ra, có thể nhìn thấy người mà hắn cứu đang ngồi đây bình an vô sự, có thể nhìn thấy người đã ở bên chăm sóc hắn suốt một thời gian, để sự dằn vặt bấy lâu nay ở trong lòng cô cũng sẽ được gỡ bỏ, và hơn hết là, được nhìn thấy người đã lấy đi trái tim non nớt của cô.

Đến lúc này, Minh Nhân có ngu tới cỡ nào thì cũng nhận ra, không có một người con gái nào lại làm tất cả như thế, ngày nào cũng đến bên cạnh chăm sóc hắn, trò chuyện với hắn, chỉ có một lí do thôi, đó là Ngọc Hân đã có tình cảm với hắn, không biết là vì hành động của hắn, hay là vì hắn đẹp trai quá nữa. Nhưng suy cho cùng, chuyện này không nằm trong dự liệu của hắn, bởi hình như hắn cũng có tình cảm với cô gái nhỏ này rồi.

"Hôm nay không biết sao em thấy hơi mệt trong người, nhưng mà anh đừng có lo, em uống thuốc vô là sẽ khỏi thôi".

"Giờ em phải về sớm nhe, mai em còn thi nữa rồi".

Tiếng cửa phòng đóng lại cũng là lúc mà Minh Nhân thở hắt ra, hôm nay cô bé này đi nhanh quá, có vẻ như cô cũng cảm thấy khó xử trước câu hỏi của mình, bởi câu hỏi này hắn cũng không trả lời được.

"Anh chỉ có thể trả lời 'có' hoặc 'không' mà thôi, em biết rõ điều đó mà, vậy tại sao còn hỏi anh như vậy, không lẽ ...", khép lại dòng suy nghĩ, Minh Nhân thả mình trôi vào khoảng không vô định, mặc cho nội tâm của hắn đang rất hỗn loạn.

Kể từ ngày hôm đó, Ngọc Hân không còn đến thăm hắn nữa.

Hắn luôn tự hỏi vì sao, mặc dù ban đầu chính hắn còn muốn cô đừng đến đây nữa, để hắn chết đi cho rồi, nhưng tại sao bây giờ hắn lại cảm thấy buồn như vậy. Không còn ai ở bên chăm sóc, trò chuyện cùng hắn nữa, không còn cô gái nhí nhảnh ngày nào cùng hắn vui buồn lẫn lộn nữa.

"Có lẽ đã tới giới hạn rồi, làm gì có người con gái nào kiên nhẫn được đến như thế, em ấy như vậy đã là rất ghê gớm rồi", Minh Nhân tự nhủ, hắn bây giờ vốn không còn gì nữa, chết cũng đã mãn nguyện rồi, nhưng cô gái ấy, cô gái đến từ thiên đường đã cứu sống trái tim khô cằn của hắn, hắn muốn được nhìn thấy cô, dù chỉ một lần.

"Ta phải tỉnh lại, dù bất cứ giá nào ta cũng phải tìm được em".