Chương 27: Ngoại truyện: Bên kia mây trời, nơi ta hẹn ước

"Mình chết rồi sao, đây là thiên đường hay địa ngục", Minh Nhân mở mắt, trước mặt hắn lúc này là một khoảng không vô định, không gian, thời gian dường như không có khái niệm ở đây, tất cả đều chìm trong bóng tối. Thế nhưng từ phía xa kia, hắn có thể thấy được một chút ánh sáng le lói, dù rất nhỏ nhưng dường như nó mang trong mình một tia hi vọng gì đó vậy.

Minh Nhân nhanh chóng chạy lại, điều kì lạ là càng chạy đến, hắn càng có thể nghe được những ân thanh từ từ lớn dần, lớn dần, mà những âm thanh này dường như hắn có thể nghe hiểu được.

"Anh cán bộ, cũng đã hơn 1 tuần rồi, cậu ta không thể lấy lời khai để phục vụ cho việc điều tra được đâu, tôi e là cậu ta sẽ phải sống thực vật cả đời", "Không thể nào, xin bác sĩ hãy cứu anh ấy, cầu xin bác sĩ", "Chưa chết đã là may mắn rồi, bây giờ chỉ còn trông chờ vào kì tích thôi, cô cũng đừng quá đau buồn, chắc chắn cậu ta sẽ rất vui khi biết rằng cô đã an toàn".

Những âm thanh vang lên từ chỗ ánh sáng đó khiến Minh Nhân cố gắng nhận thức lại mọi chuyện. Hắn nhớ lại mình vì cứu cô gái kia mà bị đánh đến mê man, rồi cứ nghĩ rằng bản thân đã chết rồi, nhưng xem ra cũng chưa tới mức đó. Theo như cuộc nói chuyện thì hắn có thể hình dung ra phần nào, bác sĩ nói rằng hắn đã trở thành người thực vật, rồi có cả công an đến lấy lời khai, và hơn hết là, hắn còn nghe được giọng cầu xin của một cô gái.

"Vậy là rõ rồi, xem ra ông trời luôn thích trêu ngươi mình", hắn thầm nhủ. Đến cả bây giờ muốn chết cũng không được, còn cái khốn nạn nào nữa thì đến luôn đi, hắn mệt mỏi lắm rồi. Giữa khoảng không vô định, Minh Nhân nằm ngã về sau mà thở dài, hắn vẫn nghe được mọi người nói gì, chỉ có điều, hắn không cách nào tỉnh dậy được, hay nói đúng hơn là, hắn muốn tìm cách để không bao giờ tỉnh lại nữa thì đúng hơn, dù gì thì bây giờ sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Lúc này ở giữa căn phòng chỉ còn Minh Nhân với một cô gái, đó đương nhiên là cô gái mà hắn đã cứu thoát khỏi bàn tay của những kẻ đồi bại, tuy nhiên trên gương mặt cô lúc này chẳng có mảy may sự vui vẻ gì, tất cả chỉ là cảm giác dằn vặt, ray rứt, cô cảm thấy như mình nợ hắn, nợ rất nhiều.

"Em xin lỗi, nếu như anh không cứu em thì đã không ra nông nỗi này", cô gái buồn bã ngồi xuống kế bên giường bệnh, cất tiếng nói, mặc dù cô biết rằng, có nói thì Minh Nhân cũng không thể nào nghe được, đến cả bác sĩ cũng đã khẳng định hắn sẽ sống kiếp thực vật suốt đời, chỉ có chờ kì tích thì họa may, mà đã là kì tích thì không dễ gì xuất hiện.

Đương nhiên Minh Nhân nghe được tất cả, mà lúc này trong nội tâm của hắn cũng xuất hiện một chút rung động, hắn nghe được giọng cầu xin đó chứ, hắn nghe được những lời tự trách đó chứ, nhưng đến tột cùng hắn làm vậy đâu phải vì cô, đó là vì hắn nhớ đến em gái của hắn mà thôi.

"Anh biết không, em học ở đại học Đông Đô, chung trường với anh đó, em là sinh viên năm nhất, mới từ dưới quê lên, bởi vậy em bị tụi nó lừa."

"Mấy tên đó bị bắt rồi, tụi nó dàn cảnh chạy grab để lừa những cô gái vào con đường vắng đó, cũng có vài cô gái là nạn nhân rồi."

"Nếu không có anh tới cứu, thì em, thì em..."

Nói tới đây, cô gái chợt quay mặt đi, thật sự cô không biết phải làm thế nào nữa, như người bình thường thì cũng chỉ đến thăm hay hỗ trợ viện phí này nọ thôi, nhưng bên trong cô lúc này thật sự rất hỗn loạn, đó có thể là cảm xúc của một cô gái còn ngây thơ, trong trắng, chỉ mới chân ướt chân ráo lên chốn thành thị này để học tập.

"Mà em quên mất, em tên là Ngọc Hân, Trần Ngọc Hân, học lớp kinh doanh quốc tế...", cố nén lại những cảm xúc, cô gái quay đầu lại, mỉm cười nói.

"Bây giờ em phải về học rồi, có gì ngày mai em đến thăm anh nữa nhé"

Minh Nhân lúc này, cũng không biết là nên vui hay buồn, hắn thực sự cảm thấy tội nghiệp cho cô gái nhỏ này, tính ra về tuổi tác thì cũng như em gái hắn vậy, nếu mà em gái hắn còn sống, thì cũng lớn tới bằng này rồi. Chính vào lúc này, hình bóng cô em gái hiện lên trong tâm thức, hắn đưa tay lên, cố gắng chạm lấy hình hài nhỏ bé đó, còn ở bên ngoài, ngón tay của hắn cũng khẽ động đậy.

Ngọc Hân lúc này thấy vậy mà cực kì kinh ngạc, ngón tay của Minh Nhân khẽ động đậy, dù rất ít nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy.

"Bác sĩ, bác sĩ ơi", Ngọc Hân hoảng hốt chạy ra ngoài, niềm vui sướng cực độ, đến mức hai hàng nước mắt cứ tự nhiên chảy ra, cô không biết vì sao, đây chỉ là một người xa lạ, nhưng chính con người ấy, đã đứng ra bảo vệ cô, dù cho kết cục như thế nào, thì tấm thân ấy vẫn không lùi bước, có cảm giác như dù trời có sập xuống, thì con người ấy vẫn có thể gánh vác được.

"Hừm, có chắc không, mọi thứ vẫn như cũ, không có cải thiện gì đâu", bác sĩ kiểm tra qua loa rồi lắc đầu.

"Không thể nào, lúc nãy rõ ràng..."

"Cô gái, biết là cô cảm thấy rất ray rứt, nhưng cô đâu có lỗi gì, đừng tự trách bản thân mình nữa, cứ cầu trời phật phù hộ đi", nói rồi bác sĩ liền rời đi, bỏ lại Ngọc Hân thẫn thờ ở đó.

"Không thể nào, rõ ràng là có mà, anh có nghe em nói không"

Trước cái tình cảnh này, Minh Nhân vội choàng tỉnh, hắn chợt nhận ra tất cả chỉ là ảo giác mà hắn tự tưởng tượng ra mà thôi, em gái hắn đã chết rồi, đã chết rồi. Nhưng ít nhất thì, hắn cũng không muốn cô gái kia phải đau khổ nữa, ít nhất thì trước khi chết, hắn phải giúp cô gái kia không còn mặc cảm tội lỗi.

"Tên là gì nhỉ, Ngọc Hân phải không, tên đẹp thật, yên tâm đi, anh nghe hết những gì em nói mà", Minh Nhân thầm nhủ.

Đúng vào lúc Ngọc Hân vừa dứt lời, ngón tay Minh Nhân lại cử động, ra dấu như mình nghe rõ những gì cô nói.

"Anh, anh có thể nghe em nói sao", Ngọc Hân nín thở chờ đợi. Ngón tay của Minh Nhân lại tiếp tục cử động.

"Em, vậy em kêu bác sĩ đến, rồi anh lại ra dấu nhé, bác sĩ chắc chắn sẽ chữa hết bệnh cho anh", thế nhưng đáp lại câu nói kia, ngón tay của Minh Nhân chẳng mảy may cử động gì cả, điều này làm cho Ngọc Hân hết sức ngạc nhiên.

"Anh không muốn bác sĩ biết sao", lúc này ngón tay lại cử động.

"Vậy là anh còn mệt, chưa tỉnh lại được đúng không, anh yên tâm, mỗi ngày em sẽ lại đến thăm anh, lúc đó mình có thể trò chuyện với nhau rồi", Ngọc Hân nghĩ ngợi một hồi rồi rạng rỡ nói, khuôn mặt của cô lúc này đã tươi tỉnh hơn rất nhiều.

"Anh phải hứa với em là ngày mai em đến, anh phải nói chuyện với em đó, anh chỉ cần cử động ngón tay là được rồi, anh hứa đi", đáp lại câu nói có phần ngây thơ kia, Minh Nhân chỉ biết cười trừ, rồi hắn cũng cố gắng nhúc nhích ngón tay của mình. Thấy vậy, nụ cười trên gương mặt của cô gái nhỏ lại càng tươi tắn hơn, đến mức còn ngồi thêm một lúc lâu nữa rồi mới miễn cưỡng rời đi, mà hắn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nãy giờ dùng hết sức bình sinh để cử động mấy ngón tay cũng mệt lắm a.