Sau khi nhớ lại những chuyện trong quá khứ, Minh Nhân uể oải lếch tấm thân tàn tạ ra ngoài căn tin trường kiếm chút gì bỏ bụng. Từ sau khi xảy ra biến cố đó, hắn chẳng còn thiết tha gì với chuyện học hành nữa, thấm thoát cũng đã hơn 3 năm rồi.
Nhưng hắn đã từng hứa với em gái mình, hắn đã hứa rằng sẽ tốt nghiệp đại học loại xuất sắc, sau đó dẫn em gái đi khắp nơi, đến bất cứ nơi nào mà em ấy thích, giờ hắn cũng chỉ còn khoảng 1 năm nữa là tốt nghiệp rồi, chỉ tiếc rằng cô em gái bé bỏng ngày nào đã không còn nữa.
Đã có lúc, hắn muốn giết hết đám cặn bã đó đi rồi tự sát, nhưng hắn thực sự không có đủ cái can đảm đó, muốn là một chuyện, nhưng có dám làm hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa, hắn đã từng dạy cô em gái mình cách làm người, nào là phải biết nhẫn nhịn, nào là phải trở thành người tốt, có ích cho xã hội, mai này cống hiến cho đất nước, vâng vâng và vâng vâng.
Nhưng giờ hắn mới ngộ ra, đó chỉ là những lời nói sáo rỗng, cao siêu cao thượng gì gì đó, cái thứ viễn vông mà hắn không thể làm được. Hắn nhận ra xã hội này tàn khốc như thế nào, làm người tốt thì khó chứ làm kẻ ác thì dễ như trở bàn tay.
Hắn cố sống, cố sống để có thể quên đi những bi kịch trong quá khứ, nhưng những thứ đã hằn sâu vào trong đầu như vậy, không phải cứ muốn quên là quên được. Cứ ngày qua ngày, cuộc sống của hắn chỉ là sự lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ.
Đặt cốc nước uống dở xuống bàn, hắn thở dài nhìn xung quanh những bàn ăn khác, một bầu không khí nhộn nhịp với đủ thứ âm thanh cười nói, tại sao ai cũng vui vẻ hạnh phúc, chỉ có mình hắn là đau khổ, tại sao ông trời lại bất công như vậy, tại sao...
Minh Nhân chán nản bước ra ngoài, giờ trời cũng đã tối, hắn quyết định sẽ đi dạo phố một lúc, hôm nay tâm trạng của hắn thật sự là rất chán đời rồi, nếu không đi hít thở không khí một chút thì hắn chắc sẽ chết vì buồn chán mất.
Có một nơi mà hắn rất thích đi dạo, đó là một con đường vắng, chính xác thì là một con hẻm giáp với quốc lộ, nhưng mặc cho bên ngoài có náo nhiệt tấp nập thế nào, thì trong con đường đó lúc nào cũng yên tĩnh vắng lặng, bởi nhà cửa là một điều xa xỉ trong con đường này.
Đang yên đang lành, bỗng nhiên hắn nhìn thấy từ xa có một chiếc xe grab chạy tới, rồi một cô gái từ trên xe bước xuống, dường như đang có chuyện gì với tài xế, rồi cứ thế chiếc grab chạy đi, bỏ mặc cô gái bơ vơ ở giữa đường.
Bình thường thì người ta chỉ cần gọi một chiếc grab khác tới là xong, nhưng đời mà, đâu ai nói trước được chữ ngờ, thình lình xuất hiện hai thằng bụi đời bước tới chặn hai bên đường của cô gái, mặt mày bặm trợn, nhìn cô gái trước mặt như miếng mồi ngon.
Cũng không phải xã hội bây giờ loạn lạc như vậy, chỉ có điều, con đường này là nơi phức tạp có tiếng ở đây, hầu như tới tối là rất ít có xe qua lại, bởi vậy nên nơi này tập trung rất nhiều thành phần bất hảo, dân hút chích, nghiện ngập gì đều có đủ cả, thấy vậy Minh Nhân nhanh chóng núp vào một bụi cây gần đó
"M-mấy người muốn làm gì, tui la lên bây giờ đó", cô gái kia cũng đã hiểu được tình hình, vội vàng la lên trong khi nhanh chóng lấy cái điện thoại từ trong bóp ra.
"La lên sao, em la đi, la thoải mái, có la tới khản cổ cũng không có ai tới cứu em đâu, há há há", "Cô em lạc vào đây thì coi như xong với bọn anh rồi, yên tâm, chiều tụi anh với thêm chừng chục thằng nữa hà, xong rồi tụi anh cho em đi, còn cho thêm tiền nữa, vừa được sướng vừa được tiền đó em", hai thằng vừa nhìn chăm chăm vào ngực của cô gái vừa cười ha hả nói.
"Có ai không, cứu tôi với, cứu với", cô gái lúc này hoảng sợ cực độ, đến mức hai tay như tê cứng, không làm được gì, hai hàng nước lăn dài trên má, những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, chỉ tiếc rằng không có một ai tới cứu cả. Mà cái tình huống này, Minh Nhân đứng từ góc xa đằng kia nhìn thấy tất cả, và có lẽ hắn sắp được chứng kiến những gì mà em gái của hắn đã từng trải qua, thứ đã khiến hắn sống không bằng chết.
"La lên đi, khóc nhiều nữa lên, như vậy thì tụi anh mới có hứng", hai thằng bụi đời vẫn đứng yên hả hê, bây giờ cô gái kia như cá đã nằm trong rọ, bọn chúng muốn đè ra lúc nào thì đè, cần gì phải gấp gáp.
Cuối cùng cũng có thằng kiềm chế không được định nhào về phía cô gái, nhưng trước khi kịp bước đến, một cục đá từ đâu bay lại đập thẳng vào đầu hắn một cái rõ mạnh, hắn la lên một tiếng rồi ôm lấy trán mình, máu chảy ra ướt đẫm cả tay.
"Đứa nào", tên còn lại vội hét lên rồi nhìn xung quanh, chỉ thấy đằng xa là bóng dáng một thằng thanh niên gầy gò ốm yếu, hai tay vẫn còn cầm thêm cục đá nữa, lăm le phía trước mà ném tới. Nhưng lần này tên còn lại đã né được, nhưng chưa kịp làm gì thì Minh Nhân đã từ xa nhào lại đè tên đó xuống đất.
"Chạy", Minh Nhân la lớn lên một tiếng rồi dùng tay đấm túi bụi vào mặt tên này, rồi nhanh chóng nhảy qua tên còn lại, cô gái nghe tiếng hét lớn thì chợt tỉnh, vội vàng chạy đi, chớp mắt đã khuất vào trong bóng tối.
"Con mẹ nó, mày chán sống rồi hả thằng chó", tên còn lại vừa gầm lên vừa cầm khúc cây gần đó, từ phía sau đập mạnh vào đầu Minh Nhân khiến hắn loạng choạng ngã ra đất, rồi cứ thế hai tên bụi đời liên tục đấm đá vào mặt, vào đầu Minh Nhân một cách dã man, mãi cho đến khi máu đã chảy ra đỏ cả một vũng lớn thì chúng mới dừng lại.
"Đủ rồi mày, chảy máu quá trời rồi, coi chừng nó chết thì phiền lắm", "Mẹ miếng mồi ngon dâng tới miệng rồi mà còn bị vuột mất, con nhỏ đó đẹp vãi lxx, nhìn nó là tao nứng hết cả rồi, má nó", "Không sao, cứ theo cách cũ mà làm, để thằng Long tiếp tục giả bộ chạy grab rồi có mồi là cứ kéo vô đây, kiểu gì không được thêm mấy em xinh tươi nữa".
Nói rồi hai tên kia liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại Minh Nhân nằm thoi thóp trên đường, máu trên đầu hắn liên tục chảy ra, mà hắn thì cũng gần như mất dần ý thức rồi. Thực ra hắn cũng chỉ là một tên chết nhát, cũng chả phải anh hùng cứu mĩ nhân gì, chẳng qua là, cứ nghĩ tới cảnh em gái của mình bị người ta hãm hiếp, hắn thực sự không thể trơ mắt đứng nhìn được.
Và có lẽ hắn xem cô gái xa lạ này như em gái mình vậy, chỉ có điều, cô gái này thì hắn cứu được, còn em gái của hắn thì không. Nhưng ít nhất thì, bây giờ có chết hắn cũng mãn nguyện, hắn đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng qua bình thường chết nhát nên dù muốn cũng không dám tự tử, bây giờ có thể chết, cũng xem như là được giải thoát rồi, hắn chỉ còn một tâm nguyện, một tâm nguyện cuối cùng trước khi đôi mắt lịm dần.
"Xin trời phật phù hộ cho con ở kiếp sau, được sống trong một gia đình hạnh phúc".