Chương 24: Khởi đầu mới

"Thành chủ, nhưng mà..."

"Đủ rồi, tiếp theo là trận chung kết đi", Lạc Kinh Kinh nghiêm nghị nói, với cái tình huống này, không thể không làm khác được, mặc dù không biết Thập Nhất đã dùng thủ đoạn gì, nhưng thắng thì vẫn là thắng, trước con mắt của hàng ngàn người ở đây, há có thể làm khác sao.

"Ngươi có sao không", Cung Thu Minh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, rồi quay về phía sau nhìn Thập Nhất.

"Tiểu thư hết giận ta rồi chứ ?", Thập Nhất nhìn về phía nàng, nở một nụ cười mãn nguyện, rồi cơ thể mất đi hết sức lực, trực tiếp ngã khụy xuống, chìm vào mê man, nhưng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, hắn vẫn có thể cảm nhận được, một bàn tay ngọc ngà đỡ lấy hắn, và... hắn có thể cảm nhận được mặt của mình đang áp vào một thứ gì đó tròn tròn, mềm mại, và tỏa ra một mùi thơm đê mê.

"Ê, không được lợi dụng con gái ta", đó là tiếng nói cuối cùng mà Thập Nhất còn nghe được, khi hắn mở mắt ra, đã thấy mình nằm trong một căn phòng rộng rãi, mà nhìn khối kiến trúc quen thuộc này, hắn có thể nhận ra ngay đây là khu vực của Cung gia.

"Xoạch", "Công tử đã tỉnh rồi sao", bước vào là một thị nữ, trên tay cầm theo một chậu nước nóng, "Ta tên là A Nhu, để ta lau mình cho công tử".

"Ch- chờ đã, lau cái gì ?", Thập Nhất hoảng hồn, hắn vốn đã thấy xa lạ với cách gọi công tử, bây giờ lại còn cái gì lau mình nữa, trong lúc hắn mê man thì xung quanh loạn hết rồi à.

"Lau mình cho công tử chứ gì nữa, ngày nào mà ta không làm, mà... hí hí", tiếng cười làm Thập Nhất đỏ cả mặt, trước giờ cơ thể của hắn làm gì có nữ nhân nào được nhìn, cái cơ thể nam nhân mà hắn gìn giữ bấy lâu nay, bây giờ lại mất trong tay một con thị nữ, hết rồi, hết thật rồi.

"Công tử yên tâm, ta chỉ làm theo lời tiểu thư thôi, chỉ cởi phần trên chứ không có cởi phần dưới đâu mà sợ", nhìn vẻ mặt nhăn như khỉ của Thập Nhất, A Nhu cười lớn hơn, rồi nhanh nhảu nói.

"À thế à", giờ Thập Nhất mới biết trí tưởng tưởng của mình đúng là phong phú quá mức, sau này nếu không thể bước tiếp con đường của một tu luyện giả, chắc hắn cũng có thể chuyển sang viết truyện để kiếm sống a.

"Không cần đâu, giờ ta tự làm được rồi, mà cô có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra sau khi ta mê man không, với cả ta nằm đây được bao nhiêu ngày rồi"

"Nếu tính tới hôm nay thì vừa tròn một tuần, ngay sau khi chiến hội kết thúc là tiểu thư đưa công tử về đây"

"Cái gì, lâu như vậy sao, thế còn kết quả chiến hội thế nào", Thập Nhất cũng thoáng sững sờ, lần này lại hôn mê lâu như vậy, quả thật trận vừa rồi hắn đã tiêu tốn quá nhiều sức lực.

"Tiểu thư bất phân thắng bại với Đặng Nhã, cuối cùng thành chủ đành tuyên bố cả hai đồng hạng nhất, không có hạng nhì, còn công tử là hạng ba", A Nhu nhanh nhảu đáp.

"Ra là vậy, ủa rồi còn cái gì mà tông phái siêu cấp gì gì đó, họ có chọn được ai không", Thập Nhất vội sực nhớ ra chuyện quan trọng nhất, cố gắng tới bước này, hắn cũng mong kiếm chút cơ hội gì đó, nếu mà được ngũ đại tông phái siêu cấp để ý tới, e là phúc ba đời của hắn.

"Chưa đâu, người của các tông phái đều được cử đến thăm dò, nhưng họ sẽ không công bố ngay, đợi khi nào tổng kết lại ở các vùng khác thì mới có kết quả cuối cùng, thường là một tháng sau khi kết thúc chiến hội"

"Ồ", Thập Nhất khẽ nhíu mày, bảo sao mà lọt vào top 3 cũng vẫn chưa nói lên điều gì, biết đâu ở những vùng khác còn có ngọa hổ tàng long nào đó.

"Mấy hôm nay ngày nào tiểu thư cũng đến thăm công tử, lúc sáng cũng đến", thấy Thập Nhất đang đăm chiêu suy nghĩ, A Nhu vội lên tiếng.

"Haizzz, lần này lại phải chịu ơn tiểu thư nữa rồi, để lát nữa ta đi tìm cô ấy, bây giờ cô ra ngoài đi, để ta tự tắm rửa được rồi"

"Vâng thưa công tử"

"Mà này, đừng có gọi ta là công tử nữa, ta cũng chỉ là một thằng hầu thôi", Thập Nhất vội nói, hắn trước đây, vẫn cứ là quen rồi, bầy giờ tự dưng có người lại kêu hắn một tiếng công tử, hắn thật sự không quen chút nào.

"Không được đâu, tiểu thư đã căn dặn toàn bộ người trong Cung gia rồi, bây giờ công tử là khách quý của Cung gia đó, thôi nô tì xin phép", A Nhu bẽn lẽn đáp rồi rời đi, bỏ lại hắn mắt chữ o mồm chữ a chưa hiểu chuyện gì.

Thập Nhất mở cửa nhìn ra ngoài, trời đã chập choạng tối. mà xung quanh cũng không có một ai, hắn mới chợt nhận ra, chỗ này là nội viện, chỉ có những người cao cấp trong Cung gia mới được ở đây, mà từ khi nào hắn lại có cái phúc ấy, chẳng lẽ là vì hắn đạt hạng 3 sao, không, nhìn thì cũng hay đấy, nhưng thật ra cũng chỉ là hữu danh vô thực, đợi khi nào hắn được tông phái siêu cấp thu nhận đi rồi hãy nói.

Quay trở lại thời gian 7 ngày trước, ngay khi tin Thập Nhất chiến thắng truyền về tới Đình gia, "Không thể nào, thằng súc vật bố láo đó sao có thể", Đình Bách gầm lên, nỗi ê chề nhục nhã khi bị Thập Nhất đánh bại đã in sâu trong đầu hắn, hắn đã thề khi Thập Nhất trở lại, cũng chính là ngày chết của một thằng hầu thấp kém.

"Đừng lo, nỗi nhục này, cha sẽ trả thù cho con, thằng súc vật đó nhất định sẽ hiểu, thế nào là sống cũng không được, mà chết cũng không xong", ngồi ở phía trên, Đình Tùng nhếch mép lên, rồi nói bằng giọng u ám như của quỷ.