"Thôi được rồi, dù sao lần chiến hội này, ta cũng đã phá lệ tăng số lượng người tham dự lên 30 cho hợp với thời cuộc, bây giờ thay đổi quy định một chút cũng không sao, từ nay hủy bỏ luật ra khỏi sàn đấu trong các trận có tính chất quyết định như chung kết hay tranh hạng 3", thành chủ Lạc Kinh Kinh nghĩ ngợi một hồi rồi dõng dạc tuyên bố.
"Hahaha, thành chủ anh minh", Vũ Hồng cười lớn, xem ra uy lực của hai gia tộc hợp lại, ngay cả phủ thành chủ cũng phải kiêng dè, nếu mà lão liên hôn được với Đặng gia, rồi thêm Cung gia nữa, thì phải nói là một bước lên mây.
Mà lão cũng nhớ ra bên Đình gia còn có con bé gì tên Đình Hoa, cũng là một sắc nước hương trời, nếu mà lôi kéo thêm được nữa, thì e rằng lúc đó thành chủ cũng phải dâng con gái mình ra để làm dâu nhà họ Vũ mất. Lúc đó Vũ gia sẽ trở thành thế lực độc tôn ở Thuyên Duyên thành này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến lão sướng mê tơi.
"Hahaha", một tiếng cười lớn phá tan đi tâm trạng vui sướng của lão, phía trên sàn, Thập Nhất đang gắng gượng dậy, nhìn xuống phía dưới, đến lúc này mọi người mới kịp phát hiện ra một chuyện chấn động, Vũ Khang nằm bất động một chỗ nãy giờ, không hề có dấu hiệu nhúc nhích.
"Ủa, cái gì sai sai vậy", "Ta có nhìn lầm không", "Kiếp này coi như bỏ", hàng loạt tiếng bàn tán vang lên, lão Vũ Hồng lúc này mặt mới bắt đầu méo xẹo, nãy giờ lão đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi thành chủ đã làm theo lời lão, nhưng mà lão quên để ý rằng, thằng con quý tử của mình đang nằm sấp dưới đất, không rõ sống chết.
Cứ cho là một quyền vừa rồi của Thập Nhất, đủ khiến Vũ Khang cũng phải văng ra xa, nhưng như vậy không có nghĩa là trọng thương đến mức nằm bất động một chỗ chứ, điều này quá vô lí, khoảng cách giữa hai người là một trời một vực, dù Thập Nhất có giở thủ đoạn gì ra, thì cũng không thể có cục diện này mới phải.
"Ta mạn phép hỏi thành chủ một câu, bây giờ hắn như vậy rồi thì ta thắng được chưa, hay có cần sửa luật nữa không", Thập Nhất nhìn lên Lạc Kinh Kinh, khẽ nhếch miệng, mà điều này cũng khiến lão thẫn thờ, cục diện như thế này, ngay cả một người có nhiều kinh nghiệm như lão, đến tột cùng cũng không biết vì sao.
Cùng tua ngược thời gian để xem chuyện gì đã xảy ra, ngay khi một quyền một chưởng vừa chạm nhau, dư chấn khiến đất đá, cùng với lửa và gió tạo thành một màn hỗn tạp, cát bụi bay tứ tung, bao trùm cả một vùng, người ta chỉ kịp nhìn thấy hai thân ảnh bắn ngược ra sau. Với cục diện loạn lạc như vậy, trừ khi ngươi là cường giả Luyện Khí cảnh, bằng không cũng khó lòng nhìn rõ hoàn toàn sự việc.
Nhưng sau khi cả hai vừa văng ra, Thập Nhất đã kịp dùng tay còn lại tung ra thêm một đòn Hỏa Quyền nữa, một quyền nhằm thẳng ngực của Vũ Khang, mà lúc này hắn không kịp phòng bị, một quyền đấm vào, toàn bộ phủ tạng đều bị chấn động, cơ hồ còn cảm thấy như tim gan lộn tùng phèo cả lên.
"Sao, sao có thể...", Vũ Hồng trợn tròn mắt, có nằm mơ lão cũng không ngờ con trai mình lại thua, đây là chuyện gì đây, loạn thế rồi à. Viên chấp sự thấy vậy vội bước xuống kiểm tra, rồi lắc đầu ngao ngán.
"Tim gan phèo phổi của hắn, e là lệch đến tám thước rồi, chưa chết là may đấy, mà xui là tay bên này của hắn gãy rồi."
"Cái gì", toàn thể mọi người đều bị chấn động, chuyện này sao có thể, rốt cuộc Thập Nhất đã dùng quỷ kế gì, chứ như bình thường thì không thể nào có chuyện này xảy ra.
"Mày, mày đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì với con tao", Vũ Hồng hùng hổ xông về phía Thập Nhất, hay tay tụ lực, rõ ràng là thẹn quá hóa giận, muốn giết người ta đây. Mà trước tình hình này, Thập Nhất chỉ còn biết bất lực đứng nhìn, hắn bây giờ, còn đứng được là mừng lắm rồi, huống chi kẻ phía trước, đã Bình Phàm cảnh hậu kì đỉnh phong, hắn có tu luyện mười năm nữa cũng không phải đối thủ.
Ngay khi nhắm mắt chờ chết, Thập Nhất cảm nhận được một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, hắn mở mắt ra, trước mặt là thân ảnh một người con gái, xinh đẹp tựa như thiên thần, đang đứng chắn trước mặt để bảo vệ hắn, mặc cho phía trước là một lão già điên cuồng lao tới.
"Vũ Hồng, con gái ta mà ngươi cũng muốn ra tay à, ngươi tưởng ta chết rồi sao", theo sau đó là một luồng kiếm khí cực mạnh bắn thẳng vào giữa trung tâm, Vũ Hồng thấy thế vội khựng lại, rồi nhanh chóng tụ lực đón đỡ luồng công thế kia.
"Ầm", một tiếng nổ lớn vang lên, Vũ Hồng bị thối lui mấy bước, ngay khi lão kịp định thần thì đã nhìn thấy Cung Phục đã phóng xuống đứng trước mặt.
"Đây là chuyện riêng của ta và thằng súc vật này, Cung gia các người đừng có xen vào", Vũ Hồng hậm hực.
"Hô, đường đường là gia chủ Vũ gia mà lại ra tay với một đứa tiểu bối, Vũ Hồng, ngươi vô sỉ quá rồi đấy", Cung Phục hàm tếu nói.
"Ngươi..."
"Đủ rồi, trận đấu kết thúc, người chiến thắng là Thập Nhất, Vũ Hồng, con trai ngươi thật sự đã thua rồi, đừng nói là quy tắc này, ngươi cũng kêu ta bỏ đi a", Lạc Kinh Kinh trừng mắt nhìn xuống, bây giờ đã tới cớ sự này rồi, lão không thể không ra mặt nữa, đường đường là cả một phủ thành chủ, nếu cứ dung túng như thế này, chỉ e uy danh của lão sẽ bị tổn hại, mà nếu tin này lan truyền ra xung quanh, Thuyên Duyên Thành chắc chắn sẽ thành trò cười cho thiên hạ.