Chương 22: Ta đã quen rồi

"Chơi đùa đủ rồi, lần này ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục", mặc dù rất ngạc nhiên với vẻ ngoài này của Thập Nhất, nhưng Vũ Khang dù sao cũng là một con người kiêu ngạo, cũng đã trải qua nhiều trận chiến, nếu chỉ có như vầy mà cũng muốn dọa được hắn, thì e là chỉ phí công thôi.

Ở phía bên kia, Thập Nhất chẳng bận tâm những lời nói đó, hắn cứ giữ nguyên bộ dạng hỏa nhân này, gương mặt đầy u ám, từ từ tiến về phía trước. Chính từ khi Vũ Khang tung sát chiêu, Thập Nhất đã biết tên này thật sự muốn lấy mạng mình, thế cho nên bây giờ hắn cũng chả cần phải kiêng cữ gì nữa.

Thấy Thập Nhất như vậy, Vũ Khang như muốn nộ hỏa, rồi không nói không rằng, thu tay về sau rồi chưởng ra, nhưng lần này không có luồng kình phong nào, thay vào đó là những tia phong kiếm từ từ ngưng tụ lại xung quanh người hắn, rồi theo đà bắn thẳng về phía Thập Nhất.

"Đó là...", thành chủ Lạc Kinh Kinh cũng thoáng ngạc nhiên, đương nhiên với kinh nghiệm phong phú của mình, lão cũng biết đây là bộ đấu pháp gì, Phong Sát Kiếm, chia làm 3 tầng, tu luyện đến đại thành có thể xem như đạt tới Phàm cấp sơ giai, là đấu pháp trấn gia chi bảo của Vũ gia tộc.

"Xem ra tên tiểu tử này đã tu luyện thành công tầng 1 rồi, uy lực thế này vượt xa những bộ đấu pháp Hạ cấp sơ giai thông thường", Lạc Kinh Kinh thầm chép miệng, xem ra thế hệ thiếu niên lần này, cũng toàn là những anh tài kiệt xuất, xem ra Thuyên Duyên thành có tương lai rồi.

Trước công thế khủng bố này, Thập Nhất chỉ nhắm hờ mắt lại, rồi siết hai tay lại với nhau, thuận thế giơ lên cao rồi đập thẳng xuống đất. Một tràng đất đá và lửa bao trùm xung quanh Thập Nhất, tạo thành một lớp phòng thủ, những tia phong kiếm kia đâm tới, rồi cũng chỉ tan biến đi, không gây được chút thương tổn nào.

"Cái gì", Vũ Khang trợn tròn mắt, đây được xem như là con át chủ bài cuối cùng của hắn rồi, đã đến lúc này, đâu còn thời gian cho mấy chiêu thăm dò hoa mĩ, một kích này của hắn, e là cũng hết nước hết cái rồi, dù sao hắn cũng chỉ mới là tu luyện giả trung kì, nguyên khí trong người cũng có hạn.

Không để Vũ Khang chờ lâu, Thập Nhất ổn định lại cơ thể, rồi cứ như một con trâu điên, nhằm thẳng phía trước mà lao tới. Đương nhiên, trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, đầu hắn liên tục nhảy số tìm cách thoát thân, và bản năng của một tên từng chết đi sống lại đã phát huy hiệu quả. Hắn mượn thế đất đá xung quanh làm lá chắn, lại thêm luồng phong mang kia, cũng chỉ làm cho bức tường lửa xung quanh của hắn càng cháy mãnh liệt hơn mà thôi.

"Hỏa Quyền", ngay khi gần áp sát, Thập Nhất tung ra một quyền đầy uy lực, bộ đấu pháp Hạ cấp sơ giai được hắn thúc giục đến cực hạn, mang theo đầy sát ý và phẫn nộ. Mà Vũ Khang cũng không phải đèn cạn dầu, hắn dùng hết sức tung chưởng ra đón đỡ quyền của Thập Nhất, ngay khi cả hai vừa va chạm, dư chấn đã lan ra xung quanh, rồi cả hai theo quán tính đều bắn về phía sau.

"Ta thắng rồi", Thập Nhất nằm bất động trên sàn, mặt ngửa lên trời, nở một nụ cười mãn nguyện. Vị chấp sự cũng thoáng sững sờ một lúc rồi mới kịp định thần lại, đúng là Thập Nhất đã thắng, nhưng mà thắng theo cái cách này, nói sao thì cũng không phải gọi là quang minh lỗi lạc. Đương nhiên, cả hai đều văng về phía sau, chỉ khác là, Thập Nhất thì còn ở trên sàn, còn Vũ Khang thì đã văng xuống đất.

"Ta tuyên bố, Thập Nhất đã chie-"

"Khoan đã", tiếng của Vũ Hồng cất ngang lời viên chấp sự, "Thành chủ, như vậy không công bằng, ta thấy rằng trong những trận đấu có tính chất quan trọng như tranh top 3, thì quy định rời khỏi sàn đấu là thua cần phải bỏ đi, không nên duy trì luật lệ cũ rích như vậy nữa", lão nghiến răng.

Thật sự thì lần này lão đã bị danh dự che mờ cả lí trí, lão không cam tâm để con mình thua như vậy, mà lại thua trong tay của một thằng phế vật thì nó lại càng cay, điều đó biểu thị cho điều gì chứ, đó là con của lão ngay cả phế vật cũng không bằng.

"Phải đó thành chủ, ta thấy rằng quy định đó không còn hợp với thời cuộc bây giờ nữa, nên đổi mới đi thôi, có như vậy thì mới phát triển cho lứa trẻ thiên tài này được", phía bên kia, gia chủ Đặng Hổ cũng cười nói, rõ ràng là lão cũng không ưa gì Thập Nhất.

"Chuyện này...", Lạc Kinh Kinh thoáng phân vân, bây giờ cả hai gia tộc đều lên tiếng như vậy, lão cũng khó có cách giải quyết, mà không phải là bọn họ nói không có lí, chỉ là như vậy thì đúng là hơi bất công với Thập Nhất, nhưng thân là thành chủ, phải lấy đại cuộc làm trọng, nếu chỉ vì một tên vô danh tiểu tốt mà xung đột với hai đại gia tộc, thì đúng là không khôn ngoan rồi.

Trước cái tình huống hãm lxx này, Thập Nhất cũng chỉ biết cười, hắn đã quá quen rồi, một cái kịch bản chẳng có gì mới, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy. Ở đâu ra mà lỗi thời, không hợp với thực tế, nếu là vậy tại sao không nói ngay từ đầu, đợi đến bây giờ thua cuộc rồi mới nói.

Đương nhiên nếu là trước kia, hắn sẽ đứng ra đối chất như vậy, nhưng giờ thì khác, không có thực lực thì nói gì cũng vô dụng, bởi thế hắn đã tính ngay từ đầu, bất kể có là tình huống gì, dù bây giờ ông trời có xuống, người chiến thắng vẫn sẽ là hắn.