"Ầm ầm ầm", hàng loạt âm thanh nứt vỡ vang lên, cả sàn đấu chìm trong đám khói bụi mù mịt, một lát sau mới tan bớt đi, để lộ ra thân ảnh của một thiếu niên, thiếu niên này lấy hai tay chắn trước mặt, mắt nhắm chặt lại, không chút động đậy, một lát sau mới phun ra một ngụm máu, rồi cả cơ thể đổ ầm xuống đất, một bầu không khí im lặng bao trùm.
Thiếu niên này còn ai khác ngoài Thập Nhất, đứng trước công thế như vũ bão kia, hắn chỉ còn biết ôm mình chịu trận, cố gắng giảm thiểu thương tổn nhất có thể, nhưng xem ra lần này hắn không còn được may mắn như trước, toàn bộ phủ tạng đều bị chấn động, hai tay dường như còn có dấu hiệu nứt gãy, nằm bất động trên sàn, không rõ sống chết.
"Ha ha, xin lỗi nhé, ta ra tay hơi mạnh thì phải, ai bảo ngươi quá yếu, nếu không thì chắc cũng trụ thêm được ít phút nữa, ha ha ha", tiếng cười của Vũ Khang vang lên, hắn nhìn về Thập Nhất đang bất động trên sàn, hai mắt híp lại tỏ vẻ khoái chí, hắn vốn đã muốn làm điều này lâu rồi, bây giờ mới có dịp, nữ nhân mà hắn nhắm trúng, há có thể để một thằng hầu rách ngáng chân sao.
"Thập Nhất...", vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt Cung Thu Minh, tuy nàng biết rõ khoảng cách chênh lệch giữa hai người, nhưng dù sao thì nàng vẫn có lòng tin, người thiếu niên nhìn có vẻ tầm thường đấy, lúc nào cũng khiến người ta phải bất ngờ đấy, không thể nào chịu thua một cách dễ dàng như vậy, ít nhất thì không phải lúc này, bởi vì, hắn đã hứa với nàng rồi, hắn sẽ chiến thắng.
Đây vốn là một cục diện dễ hiểu, Vũ Khang đã là Bình Phàm cảnh trung kì đỉnh phong, tu luyện giả trung kì bình thường cũng không có nhiều cơ hội thắng chứ đừng nói chi Thập Nhất, hắn chỉ mới bước chân vào Bình Phàm cảnh thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, mà đây phải gọi là xe tăng chứ cũng chả phải xe thường.
Cả trường đấu lúc này cũng ồn ào hẳn lên, những tiếng bàn tán đều hướng về phía Thập Nhất, có kẻ hả hê, vui mừng vì sắp thắng cược, có người chặc lưỡi, tiếc nuối cho cuộc hành trình không trọn vẹn của hắn, từ một kẻ hầu rách không danh không phận, nhờ vào nỗ lực của bản thân mà lên được tới đây, nếu như đạt được thành tích gì đó, thì cũng coi như lưu danh sử sách rồi.
Mà nếu điều đó thật sự xảy ra, e là danh tiếng của Thập Nhất sẽ vang dội không chỉ trong Thuyên Duyên thành, mà còn sẽ lan rộng sang những vùng xung quanh, chỉ tiếc là lúc này, câu chuyện cổ tích đó đã không thành hiện thực, bởi mới nói, đời thực phũ phàng lắm, không có hạnh phúc, viên mãn như trong truyện được đâu.
"Hắn không đứng dậy nổi nữa đâu, phiền viên chấp sự tuyên bố kết quả cho con trai ta được rồi", tiếng gia chủ Vũ Hồng vang lên, lão cũng khá hài lòng với kết quả này, con trai lão đứng hạng 3, cũng coi như có tư cách được các đại tông phái chú ý tới rồi.
Mặc dù, thân là nam nhi, mà con trai lão lại phải xếp sau hai nữ nhi kia, thì đúng là có chút mất mặt, nhưng mà hai nữ nhi này, không chỉ xinh đẹp kiều diễm, khiến bao chàng trai mê đắm, lại còn thực lực kinh người như vậy, cũng chỉ đành hết cách. Nhưng cổ nhân có câu, phàm những nữ nhân nào không thể đánh bại trên chiến trường, thì chỉ cần đánh bại trên chiếc giường là đủ.
Một người thì tốt, mà nếu hốt được cả hai nữ nhân này về Vũ gia, chẳng khác nào Vũ gia sẽ lên làm bá chủ Thuyên Duyên thành sao, lúc đó e rằng phủ thành chủ cũng không còn mấy uy hiếp nữa, nghĩ đến đây Vũ Hồng khoái trá híp mắt lại mà cười tủm tỉm một mình, xem ra lần này lão phải nhanh nhanh chốt cái vấn đề hôn sự này mới được.
"Được, nếu vậy thì trận đấu kết thu-"
"Khoan đã", tiếng Thập Nhất vang lên khiến ai nấy đều phải sững sờ, đây lại là cái loại tình huống gì nữa đây, một kích toàn lực của tu luyện giả trung kì đỉnh phong hàng thật giá thật đâu phải chỉ để trưng cho đẹp, người cùng cấp mà gặp phải, e là cũng tránh sang một bên, huống chi thực lực của Thập Nhất, nếu nói một kích này có thể lấy mạng hắn, cũng không phải là nói quá.
"Hô, gắng gượng trước khi chết à, vốn để ngươi tàn phế được rồi, nhưng xem ra ngươi vẫn muốn chết hơn, đã vậy thì để ta thành toàn cho ngươi", Vũ Khang nhìn Thập Nhất một cách khinh bỉ, thật ra trong lòng hắn cũng thoáng có chút chấn động, cái gì mà vốn để tàn phế, một kích vừa rồi của hắn đủ để tiễn Thập Nhất về đoàn tụ với ông bà, nếu không nhờ thể lực hơn người và cơ thể kinh qua không biết bao nhiêu trận đòn, thì e là hắn chỉ còn lại một đống thịt bầy nhầy mà thôi.
Thân ảnh đang nằm thảm hại đằng kia bỗng động đậy, rồi hai tay chống xuống sàn, dùng hết sức gượng dậy, đôi mắt bình thản nhìn về phía Vũ Khang, hắn khẽ đưa tay lau quệt máu trên miệng, rồi nắm chặt lại, ngọn lửa mơ hồ bùng cháy lên, rồi lớn dần, lớn dần, cuối cùng bao trùm lấy gần như toàn bộ cánh tay.
Thập Nhất lúc này, hai tay đều bị lửa bao phủ, thoáng chốc lại bùng lên dữ dội, lan ra cả xung quanh, trông như một hỏa nhân đến từ địa ngục. Xem ra lần này, hắn quyết định tử chiến, dù có thua, cũng là thua trong danh dự, mà hắn thì không chỉ muốn dừng lại ở đó, ít nhất hắn sẽ bắt tên Vũ Khang này phải trả giá, một cái giá rất đắt.