Trước những lời đó của Thập Nhất, Cung Thu Minh vẫn cố lơ đi, nhưng trong lòng nàng thì khác, một loại cảm xúc phức tạp mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ trải qua, đó chưa hẳn là nàng thích hắn, càng không phải là nàng thương hại hắn, nói đúng hơn thì, đó là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ một con người tuy xuất thân thấp kém, nhưng lại nhờ chính sức của bản thân đi được tới đây, đó chính là điều mà nàng không thể làm được.
Xuất thân là tiểu thư của một đại gia tộc, nàng biết rằng xuất phát điểm của mình là cao hơn nhiều so với những người khác, và nếu so với Thập Nhất thì chẳng khác nào một trời một vực, có lẽ nếu như không gặp hắn bất tỉnh giữa đường, thì chắc rằng cả hai người cũng sẽ không bao giờ quen biết gì đối phương, sẽ chẳng bao giờ có liên hệ gì với nhau, như hai đường thẳng song song không có điểm chung vậy.
Nhưng Thập Nhất thì lại nghĩ khác, hắn luôn xem Cung Thu Minh như ân nhân của mình, và hắn tự nhận thấy rằng mình mắc nợ nàng rất nhiều. Chính vì vậy, miễn là có cơ hội, chắc chắn hắn tìm cách để báo đáp ân tình này mà không cần bận tâm suy nghĩ những chuyện khác. Thập Nhất có thể là một kẻ ma mãnh, thủ đoạn, nhưng trong chuyện tình cảm thì hắn đúng là đại đại ngốc, đó cũng chính là suy nghĩ của Cung Thu Minh lúc này.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, ngước lên nhìn Thập Nhất rồi khẽ nói: "Đợi ngươi chiến thắng đi rồi nói".
"Được, ta mà thắng rồi thì tiểu thư đừng giận ta nữa đó", Thập Nhất vui vẻ nói, rồi nhìn thẳng về phía Vũ Khang mặt nhăn như khỉ phía bên kia.
Lúc này Cung Thu Minh mới nhận ra mọi người trong gia tộc đang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, ngay cả gia chủ Cung Phục cũng ho khan một cái, nàng vội đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
"Hừ, ngươi diễn hề xong chưa, xong rồi thì chuẩn bị đi, ta rất nhân hậu, cũng lắm cho người tàn phế là được, đương nhiên nếu ngươi sợ thì cứ nhận thua, giống như vừa rồi", Vũ Khang cười lạnh nhìn Thập Nhất, chứng kiến một màn vừa rồi, máu trong người hắn nóng hết cả lên, rõ ràng là Thập Nhất đã chọc điên hắn rồi.
"Hình như ta và ngươi không hề quen biết nhau thì phải", Thập Nhất nhìn hắn thắc mắc, tuy cũng đoán ra lí do là vì Cung Thu Minh, nhưng hắn thực sự vẫn không biết cụ thể là như thế nào.
"Ngươi không cần biết, ta nhìn ngươi thấy chướng mắt thôi được không, một thằng hầu rách không có tư cách nói chuyện ở đây", Vũ Khang nhìn hắn, khẽ nhếch mép.
"Các ngươi nói xong chưa, xong thì bắt đầu đi", vị chấp sự lên tiếng, xem ra hai tên này đã làm mất quá nhiều thời gian của mọi người rồi.
"Ngươi đã sẵn sàng chưa", lại một tiếng cười khinh miệt hướng về Thập Nhất.
"Ngươi nói nhiều thế, đàn bà cũng không nói nhiều bằng ngươi", Thập Nhất nhìn hắn rồi uể oải nói, hàng loạt tiếng cười vang lên từ dưới khán đài, xem ra tên Thập Nhất này cũng lạc quan gớm, đối mặt với tình huống này mà hắn chẳng hề tỏ ra lo sợ.
"Được, đã vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong, Bạo Phong Chưởng", nói rồi hắn xông về phía trước mà tung một chưởng, một luồng kình phong mạnh mẽ xuyên thẳng về phía Thập Nhất.
"Ầm", đòn tất công bất ngờ khiến Thập Nhất không kịp trở tay, hắn chỉ đủ thời gian ngưng tụ một ít nguyên khí để chắn hai tay về phía trước, nhưng vẫn không thể ngăn việc hắn bắn ngược về sau. Hắn cố gắng đứng dậy, hai tay ôm bụng, rõ ràng là chịu thương tổn không ít. Quả thật khoảng cách quá chênh lệch, chỉ một đòn tùy ý của tên Vũ Khang kia cũng đủ khiến Thập Nhất rơi vào thế hạ phong.
"Đau đấy", khẽ quệch một ít máu ở khóe miệng, Thập Nhất ngưng trọng nhìn về phía trước, xem ra đây là đối thủ mạnh nhất mà hắn phải đối đầu từ trước đến nay, một người thuộc thế hệ thiên tài thực sự, tương lai e rằng sẽ là tinh anh của cả Thuyên Duyên thành này.
"Hô, vẫn còn trụ lại được sao, vốn nghĩ một cú vung tay tùy hứng của ta cũng đủ khiến ngươi lăn lê dưới đất rồi, xem ra cũng có chút bổn sự", Vũ Khang khẽ nhếch mép, tuy chưởng vừa rồi cũng không được xem như một chiêu tất sát, nhưng với nguyên khí ở cảnh giới Bình Phàm cảnh trung kì đỉnh phong của hắn, ít nhất cũng sẽ khiến Thập Nhất trọng thương, nhưng mà xem ra tình hình này thì chưa đến mức đó.
Chẳng mấy chốc mà không khí của trường đấu náo nhiệt hơn hẳn, lúc đầu mọi người còn tưởng kết thúc chóng vánh, như vậy thì đúng là chán phèo, nhưng có vẻ như trận đấu sẽ kéo dài thêm được một chút, mà mấy tên đặt cược về phía Vũ Khang thì cũng sốt ruột, chỉ mong kết thúc cho nhanh để còn hốt tiền.
"Nếu ngươi đã thích làm cái mai rùa như vậy thì đỡ tiếp một chưởng của ta xem, Bạo Phong Chưởng", nói rồi Vũ Khang thu tay về sau, rồi thuận thế chưởng về phía trước, một luồng kình phong sắc bén ập đến, lần này uy lực rõ ràng là vượt xa so với lần trước, xem ra bộ đấu pháp hạ cấp sơ giai này đã được Vũ Khang tu luyện đến đại thành, mà đó cũng là một điều hiển nhiên.
Trước công thế như vũ bão ập đến, Thập Nhất chỉ biết nghiến răng, cố gắng dùng hết tốc độ của mình để né qua một bên, nhưng phạm vi của luồng kình phong quá rộng, chiếm hơn nữa sàn đấu, vì vậy dù có né thế nào cũng sẽ không thể thoát được, hắn chỉ đành thúc giục nguyên khí đến cực hạn, cố gắng bảo vệ những chỗ trọng yếu, "Xem ra lần này chơi hơi lớn rồi".