"Được rồi, bốn người lên đây bốc thăm chọn đối thủ đi", tiếng của vị chấp sự vang lên, đám đông đang ồn ào cũng vội im lặng lại, hồi hộp chờ xem ai sẽ đấu với ai. Thập Nhất uể oải bước lên, rút ngay lá phiếu số 1, mà hắn nhìn xung quanh, cả Đặng Nhã và Vũ Khang đều có cùng phiếu số 2, vậy là xem ra hắn phải đối mặt với người quen rồi.
Cung Thu Minh cũng thoáng sững sờ nhìn lá phiếu trong tay, nhưng nàng khẽ cười, xem ra trận đấu này sẽ thú vị lắm đây. Dù sao giữa hai người cũng không còn xa lạ gì nhau nữa, mà đấu pháp duy nhất Thập Nhất có hiện giờ, cũng chính là từ Cung gia mà ra.
Thập Nhất cũng khựng người giây lát, rồi vội tặc lưỡi, cái này không biết hên hay xui, nhưng mà vậy cũng tốt, hắn coi như cũng đã có cơ hội báo đáp lại những việc tốt mà Cung Thu Minh đã làm cho hắn.
"Trận đấu đầu tiên, Cung Thu Minh đấu Thập Nhất", theo sau là một tràng cổ vũ nồng nhiệt của mọi người, ai nấy cũng đều háo hức chờ xem trận đấu này, giữa một trong những tiên nữ của Thuyên Duyên thành, và một kẻ phế vật đầy may mắn, ai sẽ là người thẳng tiến đến chung kết.
"Ta không nghĩ là chúng ta sẽ gặp nhau trong tình cảnh này", Cung Thu Minh bước lên đài nhìn Thập Nhất, mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.
"Ài, ta cũng không ngờ lại gặp tiểu thư, nhưng mà vậy cũng tốt, trận này ta xin thua", Thập Nhất khẽ cười rồi dõng dạc tuyên bố.
"Ồ ồ ồ", hàng loạt tiếng xầm xì vang lên, cũng không ai nghĩ rằng Thập Nhất lại chọn cách đầu hàng dứt khoát như vậy, tuy là có hơi hèn hạ, nhưng một số kẻ ma mãnh cũng suy đoán rằng, Thập Nhất làm vậy là để tiết kiệm sức lực cho trận đấu tranh hạng ba, bởi dù gì cũng thua, chi bằng giữ thể trạng tốt nhất, biết đâu có cơ hội vào top 3, vậy là cũng đã có một tia hi vọng được các đại tông phái chú ý tới rồi, xem ra tên Thập Nhất này cũng thật thủ đoạn.
Dần dần mọi người cũng hiểu ra suy nghĩ của nhau, ai cũng tặc lưỡi cho rằng Thập Nhất đúng là ranh ma. Nhưng sự thực thì hoàn toàn ngược lại, Thập Nhất tuy cũng là một kẻ vô sỉ đầy mưu mô, nhưng với hành động này của hắn, thủy chung cũng chỉ là để báo đáp chút đỉnh những ân tình mà Cung Thu Minh đã dành cho hắn, và hắn cũng chắc rằng nàng sẽ rất hài lòng với quyết định này.
Hắn chỉ suy nghĩ đơn giản là, nếu hắn chủ động thua cuộc, thì Cung Thu Minh coi như chắc suất top 2, giả dụ mà có không giành được chức quán quân thì cũng được lọt vào mắt xanh của các đại tông phái, đã vậy còn không phải tốn sức, từ đó trận chung kết sẽ có ưu thế hơn, còn hắn thì cũng vẫn còn cơ hội tranh top 3, như vậy không tốt sao. Với cả hắn thật sự cũng không muốn chiến đấu với Cung Thu Minh, bởi vì hắn không thể tung hết sức ra được.
"Ngươi...", trái lại với những gì Thập Nhất suy nghĩ, Cung Thu Minh sững sờ trong giây lát, rồi bỗng trở nên biến sắc, khuôn mặt giận dữ nhìn chăm chăm vào Thập Nhất, điều đó khiến hắn tự nhiên toát mồ hôi hột, không biết mình đã làm sai chuyện gì.
"Ta không ngờ ngươi là con người như vậy, ta thất vọng về ngươi", Cung Thu Minh cố gắng ổn định lại tinh thần, rồi khẽ lắc đầu, gương mặt lạnh lùng quay đi, không thèm nhìn hắn một cái.
"Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là Cung Thu Minh", Thập Nhất nghe xong thì cũng mơ hồ trong giây lát, rồi cũng vội bước ra ngoài, hắn cố gắng suy nghĩ, nhưng vấn không hiểu tình hình này là như thế nào, chẳng lẽ nàng cũng nghĩ hắn là con người đê tiện, giả vờ nhận thua để dành sức cho trận tiếp theo sao.
Đương nhiên Cung Thu Minh không hề nghĩ như thế, nhưng cái chính là, Thập Nhất làm vậy có lẽ là để báo đáp lại những gì mà nàng làm cho hắn, mà nàng thì không hề muốn điều đó, nàng dù sao cũng là tiểu thư của một đại gia tộc, chẳng lẽ còn cần Thập Nhất phải trả ơn sao, càng không cần vì nàng mà hắn phải chủ động rút lui như vậy.
Thập Nhất ngồi phía dưới sầu não, hắn cũng không ngờ lại khiến Cung Thu Minh tức giận như vậy, hắn quay sang nhìn về khu vực Cung gia, chỉ có điều nàng không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn trận đấu giữa Đặng Nhã và Vũ Khang đang diễn ra.
Cung Thu Minh biết nãy giờ Thập Nhất luôn nhìn về phía này, và nàng chọn cách cố tình lơ đi, nhưng sự thực trong lòng thì rất phức tạp. Không hiểu sao, dường như nàng cảm thấy mình có một chút gì đó quan tâm quá mức đặc biệt đối với hắn, mà cái loại cảm xúc này, chính nàng cũng không biết vì sao.
Có lẽ, chính từ lúc Thập Nhất lấy hết dũng khí của mình mà đứng trước mặt cha nàng để đối chất, thì nàng đã nhìn hắn bằng con mắt khác. Dù biết đó là hành động tìm chết, nhưng hắn vẫn một mực kiên định, không hề lùi bước, dường như thân ảnh này, dù trời có sập xuống, hắn cũng có thể gánh vác được.
Đối với nữ nhi mà nói, tìm được một người đàn ông có đủ dũng khí để đứng ra bảo vệ mình trước phong ba bão táp, dù kết quả là cả hai có cùng chết, thì như vậy cũng đã là mãn nguyện rồi. Mà Cung Thu Minh còn không màng đến thân phận cách biệt giữa hai người mà vẫn luôn giúp đỡ Thập Nhất, tính ra nàng cũng là nữ nhân hiếm có khó tìm, Thập Nhất mà lọt được vào mắt xanh của nàng thì đúng là phúc ba đời của hắn.
Trận đấu giữa Đặng Nhã và Vũ Khang cũng đã đến hồi kết thúc, tuy cả hai cũng được xem như là ngang sức ngang tài, nhưng uy lực của bộ đấu pháp đã được nàng phát huy đến mức tối đa, Vũ Khang vì thế mà dần dần xuất hiện thương thế, rồi hắn chủ động đầu hàng, mà hắn cũng tỏ ra rất bình thản, bởi trận đấu tranh hạng ba hắn thắng chắc rồi.
Thập Nhất nhìn cục diện này khẽ nhíu mày, xem ra sắp tới phải tử chiến rồi, mà dường như tên Vũ Khang này cũng có thành kiến với hắn, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, nhưng mà đã đi được tới đây rồi, hắn còn phải sợ sao.
Trận đấu tranh hạng ba được bắt đầu ngay sau đó, Thập Nhất bước lên sàn đấu, ánh mắt nhìn về hướng Cung gia, mà trung tâm là Cung Thu Minh, hắn chắp tay lại, nói những lời từ tận đáy lòng.
"Xin lỗi nếu như ta có làm tiểu thư tức giận, nhưng ta là nam nhân, ta không muốn nợ ân tình, càng không muốn nợ ân tình của nữ nhân, vì vậy, mong tiểu thư đừng bận tâm đến kẻ hèn này".