"Loạn rồi, triệt để loạn rồi", những tiếng ai oán bao trùm khắp cả Đình gia, mặt ai nấy cũng đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, có ai ngờ thằng nô bộc mang danh phế vật lại có thể hạ gục được Đình Bách thiếu gia cơ chứ.
Lần này xem ra Đình gia mất hết cả mặt mũi, toàn bộ thiên chi kiêu tử trong gia tộc không một ai vào được top 4, đã vậy còn bị loại bởi một thằng hầu trong nhà mới cay chứ, đây đúng là một cú tát thẳng vào mặt Đình Phong trước các gia chủ khác.
"Thập Nhất, ngươi, ngươi...", Đình Phong ú ớ không nói nên lời, thân là gia chủ Đình gia, lão đến tột cùng cũng không biết đây là cái loại tình huống gì, Thập Nhất là ai chứ, chỉ là một thằng hầu không hơn không kém trong gia tộc, vậy mà giờ lại ngay trước mặt toàn thể mọi người, dập tắt niềm hi vọng cuối cùng của Đình gia.
Lại nói, tuy Thập Nhất nói sao thì cũng là người của Đình gia, việc lọt vào vòng trong tính ra cũng có thể xem như một điều tốt, nhưng vấn đề là, hắn trước đây chỉ là một tên phế vật trói gà còn không chặt, bây giờ lại một quyền hạ gục Đình Bách, người được xem như là thiên tài trong gia tộc.
"Được rồi, ngày mai sẽ diễn ra các trận đấu còn lại", tiếng vị chấp sự vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng từ nãy giờ, không chỉ Đình gia, ngay cả những người khác cũng nhìn Thập Nhất bằng một ánh mắt kì quái, mà Thập Nhất cũng chẳng để tâm nhiều, việc hôm nay cũng đã xong, hắn uể oải rời đi, cũng không quên cười với Cung Thu Minh và Đình Nhu một cái.
"Khụ, khụ", tiếng ho sặc sụa của Đình Bách vang lên, kèm theo là cái nhìn ai oán về phía Thập Nhất đang xa dần.
"Con có sao không", Đình Tùng vội bước xuống kiểm tra thương thế của thằng con quý tử, lão cũng không cần quan tâm kết quả nữa, chỉ cần con mình không sao là tốt rồi.
"Khốn kiếp", Đình Bách không kìm được gầm lên, lần này hắn hoàn toàn trở thành trò cười cho tất cả mọi người, đây chẳng khác nào là một sự sỉ nhục đối với một người kiêu ngạo như hắn.
"Đi về", tiếng Đình Phong gia chủ vang lên, bên trong hiện rõ sự khó chịu và bất lực, hôm nay toàn bộ thể diện của Đình gia đã mất hết, mà còn lại mất vì một thằng hầu trong gia tộc.
"Đại bá, chúng ta không ở lại để xem trận đấu ngày mai sao?", Đình Nhu khẽ nói.
"Còn xem gì nữa, con nghĩ nó có thể lọt vào top 3 được sao", Đình Phong hậm hực, rồi chẳng buồn quan tâm, dứt khoát quay đi.
Đương nhiên, không hẳn là lão vì cớ sự hôm nay mà quay sang kiếm chuyện với Thập Nhất, lão cũng chưa đến mức nhỏ nhen như vậy. Mặc dù trong lòng vẫn đang rất chấn động về những việc vừa xảy ra, nhưng vấn đề là, Thập Nhất tiến được tới đây, cũng xem như đã là cực hạn của hắn rồi, ban đầu hắn nhờ nhân phẩm biến thái mà vượt qua hai vòng không cần đấu, và sau đó là tận dụng sự chủ quan khinh địch của Đình Bách mà dùng hết sức bình sinh để lách qua khe cửa hẹp.
Nhưng như vậy thì sao, sự thật không thể chối cãi là Thập Nhất vẫn chỉ mới bước chân vào con đường tu luyện giả, tuy không biết hắn dùng cách nào, nhưng như vậy thì thay đổi được gì trước những thiên chi kiêu tử kia, vốn đã là Bình Phàm cảnh trung kì đỉnh phong, người chỉ cần lật tay thôi cũng đủ khiến hắn thê thảm.
Đình Nhu khẽ cắn môi, nàng cũng không biết nói gì, tuy trong lòng rất vui vì Thập Nhất đã đi được xa đến như vậy, nhưng xem ra trong gia tộc, hắn vẫn chỉ là một kẻ hầu không hơn không kém, chẳng ai có chút niềm tin gì vào hắn, những sự chấn động lúc đầu dần được thay thế bằng những câu kiểu như "Hắn chỉ ăn may thôi", "Không có thực lực thì thủ đoạn gì cũng vô dụng".
Lắc đầu bất lực, Đình Nhu theo chân đoàn người Đình gia rời khỏi kinh đô, nhưng mặc kệ mọi người nghĩ gì, nàng vẫn luôn tin tưởng hắn, người mà trước đây đều bị xem là phế vật vô dụng, hiện giờ không còn như xưa nữa, nàng cũng mừng thầm trong lòng, "Xem ra từ nay không cần phải lo lắng cho ngươi nữa rồi, cố gắng lên, ta đợi ngươi trở về".
Về tới khách điếm, Thập Nhất không chút nghỉ ngơi mà nhanh chóng tiếp tục tu luyện Hỏa Quyền, tuy hôm nay bộ đấu pháp này đã phát huy được uy lực của mình, nhưng dù sao cũng chưa phải là hoàn chỉnh, hắn cần nhanh chóng tu luyện bộ đấu pháp này đến đại thành, có như vậy thì mới hi vọng được ở những trận đấu ngày mai.
Thập Nhất cũng biết được mức độ khó khăn sắp tới là như thế nào, bốn người, ngoại trừ hắn, đều đã là Bình Phàm cảnh trung kì đỉnh phong, thực lực có thể nói là ngang tài ngang sức với nhau, chỉ có hắn là yếu nhất, thậm chí còn chưa đạt tới trung kì, chẳng trách Đình gia cũng chẳng hi vọng gì nhiều vào hắn mà vội rời đi, dù sao hắn cũng chỉ là kẻ hầu, cả gia tộc cũng chẳng thiết tha gì coi hắn thi đấu, huống hồ chi hắn vừa khiến Đình Bách thua trong ê chề nhục nhã.
Bởi vậy cũng phải nói, tuy Đình Phong không phải hạn người nhỏ nhen, nhưng đó là trước mặt rất nhiều người, không thể làm khác được, nhưng Đình Tùng thì chưa chắc, Thập Nhất đả thương con của lão, điều đó chẳng khác nào không xem lão ra gì, thử hỏi làm sao lão chịu được.
Mặc dù từ đầu tới cuối, lão không tỏ ra tức giận gì với Thập Nhất, nhưng như vậy mới gọi là nguy hiểm, chỉ e là lão đã mưu tính gì đó, mà chắc chắn điều đó sẽ là một mối nguy với Thập Nhất. Hắn đương nhiên biết rõ điều này, nhưng hiện tại không có thời gian để tâm nhiều như vậy, vẫn là nên tập trung cho trận chiến ngày mai.
Chẳng mấy chốc trời cũng đã sáng, từ lúc về từ hôm qua tới giờ, Thập Nhất luôn chìm đắm vào tu luyện, giờ xem ra cũng đã thành thục được môn đấu pháp này, nhưng để đạt mức đại thành thì vẫn chưa đủ, dù sao tốc độ tu luyện như vậy của hắn cũng đã rất biến thái rồi, người thường ít nhất cũng phải cần ba, bốn ngày mới tu luyện được.
Lần này, chiến hội mới gọi là náo nhiệt nhất, cả quảng trưởng chật kín đủ mọi loại người chen chúc nhau, ai cũng háo hức chờ xem lần này thế hệ trẻ thiên tài của Thuyên Duyên thành là những ai, mà nếu may mắn được lọt vào mắt xanh của các đại tông phái thì đó là một vinh hạnh cực lớn.