Chương 17: Đối chiến Đình Bách

"Hừ, kết thúc lẹ vậy sao", Thập Nhất cũng không tin nổi, cứ tưởng sẽ được xem trò vui gì, ai ngờ trận đấu lại diễn ra ngắn gọn như vậy, Đình Lôi tuy thực lực mạnh, dù có gặp hệ tương khắc cũng không phải là hết cách, ngặt một nỗi Đặng Nhã mới vào đã chơi đòn phủ đầu, tung ra ngay đấu pháp kinh khủng như vậy thì ai mà đỡ nổi.

"Tên là Đặng Lôi mà nguyên khí lại là thủy hệ, rồi còn bị lôi hệ bón hành cho nữa, tên này đúng là nhọ nồi", "Ta lại thấy Đặng Nhã đúng là quá mạnh, người đã đẹp lại còn bá đạo như vậy nữa, ngươi xem", "Ai dà, năm nay toàn là mĩ nhân, còn Cung Thu Minh của Cung gia nữa, cũng một chín một mười à". Hàng loạt tiếng bàn tán xì xào vang lên.

"Mọi người trật tự, trận đấu tiếp theo", theo sau đó là một trận đấu còn nhanh gọn hơn, Vũ Khang gặp ngay tên thiếu niên còn lại của Cung gia, mà thực lực lại quá chênh lệch nên hắn cũng chẳng tốn sức bao nhiêu.

"Haha xem ra lần này con của ta và con của ông đều gặp may mắn nhỉ", gia chủ Vũ Hồng quay sang nói với Đình Tùng, thấy vậy lão cũng chỉ biết cười trừ, đúng là con của lão may mắn thật, nhưng sức của nó rõ ràng thua kém Đình Lôi, có thắng thì vào tới vòng sau là hết sức rồi, rất khó để tranh top 3, ngược lại nếu là Đình Lôi thì nhiều khả năng hơn. Trong khi đó Đình Phong cũng nhíu mày, hi vọng thằng cháu của mình có thể gỡ lại chút thể diện.

Một hi vọng nữa của Đình gia cũng đã thất bại, cũng không khó hiểu khi Cung Thu Minh dễ dàng chiến thắng Đình Hoa mà chẳng cần tốn sức nhiều, xem ra top 3 khó lòng vuột khỏi tay nàng, mà bên Đình gia cũng đã lường trước được điều này, mọi hi vọng đổ dồn về Đình Bách. Bởi ai cũng nghĩ trận sau Đình Bách thắng chắc rồi, nhưng như thế chỉ mới vào top 4, muốn vào top 3, ít nhất phải thắng thêm một trận nữa.

"Trận cuối cùng, Đình Bách chiến Thập Nhất", tiếng của vị chấp sự vang lên cũng là lúc mọi con mắt đổ dồn về khán đài, liệu Thập Nhất, kẻ may mắn vượt qua được hai vòng đầu, hay Đình Bách, đại diện thiên chi kiêu tử của cả tộc, ai sẽ là người chiến thắng.

Chưa tính đến kết quả, chắc chắn Đình gia sẽ có một đại diện bước vào bán kết, chỉ là ai nấy đều hi vọng người đó là Đình Bách chứ không phải tên hầu hèn mọn kia, giả dụ Thập Nhất mà có chiến thắng thì Đình gia đúng là mất hết mặt mũi.

"Con sẽ giải quyết trong vòng một nốt nhạc", Đình Bách tự tin bước lên sàn đấu, xem ra hắn là người may mắn nhất ở đây, mà hắn cũng muốn cho Thập Nhất no đòn lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, giờ đúng là trời cũng giúp hắn.

"Hừ, tới lúc rồi sao", Thập Nhất ung dung bước lên, chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đối với hắn đây vừa là thử thách, vừa là cơ hội, ít nhất thì hắn cũng muốn xem thử thế giới này rộng lớn thế nào.

"Nể tình ngươi là kẻ hầu của Đình gia ta, đầu hàng đi, đỡ cho ngươi phải đau đớn rồi thất bại trong nhục nhã", tiếng của Đình Tùng vang lên phía trên, lão quá rõ tính cách của con mình, lỡ mà ra tay nặng quá rồi dẫn đến chết người thì nguy, người khác sẽ lại nói Đình gia chèn ép người hầu, như vậy không được hay cho lắm.

Thập Nhất chẳng hề đoái hoài gì, nhìn thẳng vào mắt Đình Bách rồi nói: "Ra tay đi".

"Hahaha, đúng là thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, nhưng mà dù sao ta cũng rất rộng lượng, ta sẽ đứng yên đây cho ngươi ra một chiêu, sau đó thì ngươi nên chuẩn bị . . . chết", Đình Bách khoái trá cười lớn, mới nãy hắn còn hậm hực phụ thân sao lại giúp cho Thập Nhất một con đường sống, hắn vốn định hôm nay giải quyết cái gai trong mắt này mà.

Đó cũng là ý của Đình Lôi, vừa rồi hắn bị loại trong nhục nhã, giờ chỉ còn biết trông cậy thằng em, mà qui định của chiến hội lần này là không được cố ý giết đối phương, nhưng vô ý giết thì lại là một câu chuyện khác. Hơn nữa, qui định này đặt ra nhằm để bảo vệ mấy vị thiếu gia tiểu thư, chứ một kẻ hầu như Thập Nhất nếu có chết chắc cũng chẳng ai quan tâm.

"Được thôi, đa tạ thiếu gia", Thập Nhất nói rồi xông về trước, tập trung nguyên khí hỏa hệ vào cánh tay, tuy nhiên hắn cũng ra tay rất khéo, không để cho Đình Bách phát hiện hắn có thể ngưng tụ nguyên khí.

"Hỏa quyền", Ngay khi áp sát, Thập Nhất hét lên một tiếng rồi tung một cú đấm vào ngực Đình Bách.

"Rầm", Đình Bách ăn trọn cú đấm rồi văng ra khỏi sàn đấu, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Cái gì", chỉ có những người trong Đình gia hét lên như vậy, bởi họ biết Thập Nhất lúc khảo nghiệm không hề có nguyên khí, bởi vậy ai cũng gán cho hắn cái mác phế vật, sao bây giờ lại dùng được đấu pháp hỏa hệ rồi.

"Không thể nào, chỉ là Bình phàm cảnh sơ kì, đấu pháp kia cũng chỉ là Hạ cấp sơ giai, sao có thể gây nên thương thế nặng như vậy được", Đình Tùng kinh hãi nhìn đứa con của mình nằm bất động tại chỗ, mà máu tươi từ miệng cứ liên tục chảy ra, xem ra vừa rồi Thập Nhất đã tung một đấm rất mạnh.

Thập Nhất, nói thẳng ra cũng chỉ là một tên ma mãnh, hắn đương nhiên biết tiến biết lùi, lại không ngờ Đình Bách trao cho hắn cơ hội ngàn năm có một, bảo hắn không dùng hết nước hết cái sao được.

Quyền vừa rồi của Thập Nhất đúng là xét về nguyên khí chẳng đáng bao nhiêu, hắn vẫn còn chưa tu luyện đại thành bộ đấu pháp này kia mà, tuy nhiên sức mạnh thể lực thì hắn không thiếu. Lại thêm Đình Bách chủ quan không dùng nguyên khí để phòng thủ, ăn một quyền đó không bị thương mới là lạ.

"Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là Thập Nhất", giọng nói vang lên như một gáo nước lạnh dội thẳng vào Đình gia, có ai ngờ toàn bộ thiếu gia tiểu thư trong tộc lại không ai có thể tiến được vào bán kết, mà Thập Nhất lúc này đang ngửa mặt lên trời, hắn đợi cái ngày này cũng lâu rồi.