Nghe thấy vậy, mọi người cũng bớt đi phần nào khí thế, lỡ mà có vào được top 3 nhưng lại không được thu nhận vào ngũ đại tông phái thì cũng như không, mà đó cũng là ý đồ của thành chủ, lão muốn những người ở đây trải thêm sự đời, bởi trước đây lão cũng phải trầy vi tróc vẩy mới vào được chứ cũng không dễ dàng gì.
"Vị bằng hữu đây, không biết được ngũ đại tông phái chú ý tới là thế nào vậy ", Thập Nhất vội quay sang một nhóm người đang bàn tán rồi cất tiếng hỏi.
"Hả, ngươi không biết sao, cứ mỗi lần diễn ra chiến hội này, các đại tông phái đều sẽ cho người đến xem xét, chỉ cần ngươi thể hiện tốt, hoàn toàn có thể được chiêu mộ vào làm đệ tử, một vinh hạnh cực lớn".
"Thì ra là vậy, không biết ngũ đại tông phái bao gồm những tông phái nào vậy", Thập Nhất gãi đầu thắc mắc.
"Ây dà, ngươi ở chốn rừng rú nào mà không biết ngũ đại tông phái thanh danh vang dội, được xem là thế lực lớn nhất của cả đại lục này chứ, ngũ đại tông phái chính là Vương Dương Tông, Thiên Đạo Tông, Huyền Nguyên Tông, Vạn Hà Tông, Linh Khê Tông, có vậy mà cũng không biết, đúng là ngu ngốc".
Đây là lần đầu Thập Nhất nghe đến những cái tên này, giờ hắn mới biết mình nhỏ bé cỡ nào, xem ra đại lục này vẫn còn xa vời với hắn lắm.
"Mà ta nghe nói con gái của thành chủ năm nay mới gần 14 tuổi thôi mà đã được ngũ đại tông phái tranh giành, hình như Vương Dương Tông thu nhận rồi đấy, năm sau sẽ được triệu tập vào tông phái", một tên khác nói xen vào.
"Ừm, thiên phú cực kì kinh khủng, là tu luyện giả tam hệ triệu người có một mà, nghe đâu từ lúc khảo nghiệm tới giờ mới hơn 8 tháng mà đã đột phá Bình phàm cảnh trung kì rồi, đáng sợ, đáng sợ".
"Xem ra lần này Vương Dương Tông đã thu được một viên ngọc quí rồi, ngươi nói xem, nàng sẽ mạnh tới đâu".
"Ta thấy ít nhất sau này nàng cũng phải mạnh hơn thành chủ, thiên phú tam hệ kinh khủng thế kia mà, ngươi có nghĩ rằng Thuyên Duyên Thành ta sẽ có được người đầu tiên đạt tới Luyện Khí cảnh không, hahaha".
"Đa tạ", Thập Nhất quay đi, nghe mấy lời này mà hắn cũng cảm thấy chạnh lòng, con gái người ta mới 14 tuổi thôi mà đã kinh khủng như vậy rồi, còn hắn bây giờ vẫn như một thằng ất ơ, chả làm được tích sự gì.
"Quả không hổ danh là con gái thành chủ, lần trước được nói chuyện với nàng vài câu xem như là diễm phúc của ta rồi, có vẻ nên về sớm một chút để chuẩn bị cho ngày mai", hắn tự nhủ.
"Ai chà, không phải tên rác rưởi của Đình gia ta đây sao, ngươi cũng ở đây xem náo nhiệt à", một giọng nói khinh bỉ vang lên, là những kẻ mà Thập Nhất không muốn gặp nhất, Đình Lôi và Đình Bách.
"Thập Nhất, ngươi đã đi đâu vậy, sao không quay về Đình gia", Đình Nhu từ đằng xa đi tới, vẻ mặt có chút lo lắng.
"Chào nhị vị thiếu gia, chào tiểu thư", Thập Nhất quay lại cúi chào.
"Hahaha, có gì mà lạ, thất bại trong vòng sơ tuyển rồi thì làm gì còn mặt mũi nào trở về phải không, ta đã nói với muội rồi, rác rưởi chỉ là rác rưởi, không khác đi được đâu", Đình Lôi cười đầy khinh miệt.
"Thôi được rồi, đi theo ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một phòng ở tử tế, ngày mai cũng có thể đến cổ vũ những người trong gia tộc", Đình Nhu đi về phía Thập Nhất nói.
"Không cần đâu tiểu thư, ta đã chọn được một khách điếm ưng ý rồi, còn về chiến hội ngày mai nhất định ta sẽ đến", vẻ mặt không chút biến đổi, Thập Nhất từ tốn nói. Hắn bây giờ cũng không cần làm phiền tới Đình Nhu nữa, nàng cũng đã giúp đỡ hắn nhiều rồi.
"Hả, nếu vậy thì...", Đình Nhu thoáng ngạc nhiên.
"Hahaha, đã rác rưởi mà còn sĩ diện hảo, cút đi đâu thì đi, lần này về gia tộc ta cũng sẽ nói với phụ thân đuổi cổ ngươi đi cho đỡ chướng mắt, chúng ta đi thôi, còn phải chuẩn bị cho ngày mai nữa", Đình Lôi chẳng thèm nhìn đến Thập Nhất, quay đầu bước đi.
"Cáo từ", Thập Nhất nói, rồi bước đi một mạch, hắn cũng không cần để tâm đến đám người này, bây giờ hắn cần phải tập trung cho ngày mai, hơi đâu mà để ý mấy con chó thích sủa bậy.
"Nè, ngươi cần phải kiếm một bộ đấu pháp đã tên ngốc", một giọng nói vang lên trong đầu Thập Nhất.
"Là ngươi sao, Thiên Thư, ngươi có thể nói chuyện với ta sao", Thập Nhất không ngờ Thiên Thư có thể nói chuyện với mình mà không cần vào trong não hải.
"Nếu là trước đây thì không, nhưng bây giờ ta cũng đã hồi phục một phần rồi", Thiên Thư đáp, giọng hờ hững.
"Đấu pháp sao, bây giờ kiếm đâu ra", Thập Nhất lo lắng hỏi.
"Ai biết", Thiên Thư đáp cộc lốc.
"Ê, ta nhịn ngươi lâu rồi nha, không biết thì nói làm gì, ta đi đâu kiếm bây giờ", Thập Nhất tức muốn hộc máu, nếu mà lôi được cuốn sách này ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽ bắt nó phải trả giá.
"Đó là chuyện của ngươi, ta không quan tâm, ngươi định ngày mai thi đấu mà không có nổi một bộ đấu pháp Hạ cấp sơ giai sao", Thiên Thư lạnh lùng đáp.
Thập Nhất không nói gì thêm, nghĩ lại cũng đúng, thế nhưng trong gia tộc hắn chỉ là kẻ hầu, làm sao có được đấu pháp chứ, còn nếu mua từ bên ngoài cũng có giá cắt cổ, một bộ đấu pháp Hạ cấp sơ giai ít nhất cũng trăm kim tệ, giờ trong người hắn chỉ còn chừng 10 kim tệ mà thôi, lo miếng ăn chỗ ngủ còn khó khắn chứ đừng nói gì đấu pháp.