Thấy bảy mũi tên đổi được bảy chữ Miss thật to, Dương An biết Phá Nha đã thi triển ra kỹ năng vô địch. Giờ Phá Nha lại lần nữa Tiềm Hành, nhưng Dương An cũng không thất vọng, bởi vì lực đạo phản hồi từ một trong 7 mũi tên kia có một loại rất quen thuộc - mạnh mẽ đánh lui xuất hiện.
Phá Nha vốn định dùng Tật Phong Bộ ngăn cản công kích của Dương An, sau đó dựa vào trạng thái ẩn thân rồi rút lui theo lộ tuyến trong trí nhớ, tránh bị truy kích. Có điều Tật Phong Bộ quả thật thành công đỡ 7 mũi tên trí mạng, nhưng lại có một mũi trong đó phát một cỗ lực cực mạnh khiến thân thể hắn như bị xe buýt tông thẳng mặt mà bay ra ngoài.
Cảm giác được hiệu quả mạnh mẽ đánh lui thành công gây ra, Dương An thầm kêu may mắn, rồi không lãng phí một giây nào tiếp tục bắn 7 mũi tên nữa. Tuy rằng Tật Phong Bộ của Phá Nha lợi hại, nhưng Dương An cũng chỉ cần quan tâm hiệu quả mạnh mẽ đánh lui đẩy bay hắn ra khỏi lộ tuyến là được.
Ở trong hào quang màu trắng, Phá Nha tuy nhìn không thấy nhưng nghe tiếng dây cung bật ra cũng biết Dương An lại vừa công kích. Chưa kịp chuẩn bị đã trúng chiêu khiến Phá Nha buồn bực không thôi, lại bị một cỗ cự lực đẩy bay ra ngoài, ngay khi chưa đứng vững lại bị một vòng bảy mũi tên nữa bắn tới. Bị bức vào đường cùng, Phá Nha đành xuất ra tuyệt kỹ thành danh, thân thể hóa thành một luồng khói đen mờ ảo, miễn dịch hết thảy công kích.
Bảy mũi tên bắn ra, lần nữa toàn bộ thất bại, xuyên qua màn khói đen rồi đi thẳng, không hề có chút tác dụng.
Khói đen chợt lóe rồi biến mất, thân ảnh Phá Nha giống như tan vào hư vô, toàn bộ khí tức đều biến mất trong không khí.
- Hừm!
Thấy khói đen tan dần rồi mất hẳn, Dương An thầm cảm thấy không ổn. Chiêu này của Phá Nha hắn đã chứng kiến qua, giống như có thể miễn dịch công kích từ đại kiếm của Hắc Tước, còn có công hiệu nào khác không vẫn chưa rõ. Dương An tăng tốc phi ngược ra sau, mặc dù có quầng sáng che giấu, nhưng hắn luôn mơ hồ cảm thấy được nguy hiểm dâng lên.
Phá Nha hóa thành khói đen rồi hoàn toàn biến mất, thân thể như dung nhập vào trong không khí, hơn nữa có được năng lực cảm giác rất mạnh, cho dù là ở bên trong quầng sáng cũng có thể “thấy” rõ mồm một. Sau khi hóa thành 'không khí' Phá Nha đã lén bay tới sau lưng Dương An, rồi lặng lẽ một lần nữa ngưng tụ thành hình người, chủy thủ nhanh như chớp chém xuống gáy Dương An.
Mà giờ khắc này, Dương An cũng cảm giác được dị động phía sau!
Nhưng ngay lúc này, cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói cười của vài người chơi khác.
- Có người đến, thật là mất hứng!
Phá Nha lập tức dừng công kích, vẻ mặt buồn bực nhẹ giọng nói:
- Nơi này quả nhiên không thích hợp để chúng ta đánh nhau.
Nghe giọng nói Phá Nha truyền tới từ sau lưng, Dương An cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng được trong quầng sáng mà hắn còn có thể nắm giữ vị trí chuẩn xác đến thế.
Mà thấy chiến đấu vừa bắt đầu có chút hưng phấn đã bị người quấy rầy, Dương An cũng có chút ấm ức. Nhưng khi chứng kiến trong đám người xa xa kia đều chung một bộ hung ác, tâm tình lập tức từ bực mình biến thành bất ổn.
- Không ổn, chúng ta nhanh đi thôi!
Dương An thấy tình thế không đúng, lập tức kéo Phá Nha theo một hướng khác lao ra khỏi quầng sáng còn chưa tiêu tán, định nhờ nó che mắt mà chạy trốn.
Lao khỏi quầng sáng, tầm nhìn của Phá Nha cũng khôi phục, hai người dùng tốc độ cao nhất chạy về phía xa.
- Quầng sáng này giống với thứ tiểu tử kia dùng khi đấu với Thiết Đầu, vừa rồi rõ ràng còn nghe tiếng đánh nhau, sao giờ không thấy ai nhỉ?
Quầng sáng tiêu tán, không có phát hiện bất cứ thân ảnh nào, một gã không cam lòng nói.
- Nói nhảm ít thôi, cứ từ từ mà tìm, Hắc Tước lão đại nói nhất định phải xử lý tiểu tử đó.
Một gã người chơi khác nói. Tuy rằng trước ngực đám người này không có huy chương chiến minh, nhưng từ lời bọn hắn có thể nghe ra bọn hắn là Hắc Tước phái tới đuổi giết Dương An.
- Con bà nó, mới vừa vui một chút đã bị đám này cắt ngang, thật là mất hứng, xem ra phải chọn thời điểm “giao lưu” một tí với cái đám Hắc Ám Thị Huyết này.
Phá Nha một bên phi nhanh, một bên bực tức nói.
- Cậu nói đám người kia là thành viên Hắc Ám Thị Huyết?
Dương An nghe được có điểm nghi hoặc, trên người tiểu đội kia rõ ràng không có huy chương chiến minh, vì đâu Phá Nha lại khẳng định như thế.
- Hừ! Đừng tưởng rằng Hắc Ám Thị Huyết thật sự sẽ tuân thủ hứa hẹn. Mặt ngoài Hắc Tước nói bỏ qua cho anh, nhưng nhất định sẽ thầm phái người giết anh cho hả giận.
Phá Nha hừ lạnh nói.
- Tôi cũng nghĩ thế, lần trước đã nếm qua.
Dương An lạnh giọng nói, trong hai mắt hiện lên một tia hung lệ.
- Thành viên Hắc Ám Thị Huyết hẳn đang khắp nơi tìm anh, hay là chúng ta tiến vào tầng ba nói sau, tầng hai này cũng chẳng có gì có giá trị.
Phá Nha nói.
Có điều Dương An lại nhíu nhíu mày, nói:
- Nếu Hắc Tước thật sự muốn đưa tôi vào chỗ chết, hắn nhất định sẽ phái người mai phục ở cửa vào tầng ba.
- Yên tâm đi, đi theo tôi!
Phá Nha nói một tiếng rồi tăng tốc phóng đi.
Dương An cũng gia tăng tốc độ theo sau.
- Đúng rồi, xem công kích lúc nãy, tốc độ bắn cung của anh ít nhất là 7 mũi tên mỗi giây, quả nhiên lợi hại, ngay cả Ảo Ảnh Thủ của Lam Sắc Quân Đao cũng chỉ nhanh hơn anh một chút mà thôi.
Phá Quân một bên đi trước dẫn đường, một bên quay đầu nói.
- Ừm, là 7 mũi mỗi giây, nhưng tôi nghĩ tốc độ bắn của Ảo Ảnh Thủ không chỉ như hắn biểu hiện đâu!
Dương An thầm giật mình, Quang Minh đệ nhất đạo (trộm) chính là Quang Minh đệ nhất đạo, chỉ hai phiên công kích đã nhìn ra tốc độ của hắn.
Dương An hồi tượng lại trận vừa rồi. Thực tâm mà nói, nếu không phải bị đám người kia cắt ngang thì 9 phần 10 hắn thua, bởi một khắc kia Phá Nha hiện thân sau lưng, chủy thủ đã muốn đâm vào gáy hắn. Đương nhiên Dương An vẫn còn thủ đoạn bảo mệnh phản kích, nhưng hắn cũng rõ thủ đoạn của Phá Nha không chỉ có từng đó.
Hai người tốc độ cực cao phóng tới, tránh từng bầy quái vật cùng cạm bẫy, rốt cục 20 phút sau Phá Nha đột nhiên ngừng lại. Dương An vừa nhìn, phát hiện bọn hắn lại về tới bãi cát trên bờ biển.
- Đến rồi, chúng ta vào tầng ba từ đây!
Phá Nha chỉ biển khơi vô hạn trước mắt, sâu trong làn nước kia có hai cửa vào.