Chương Kính nhìn địa đồ trước mặt, như có điều gì suy nghĩ, vốn tưởng rằng nơi này không quá lớn, chỉ là một hoãn trùng khu mà thôi, không ngờ rằng còn có việc như vậy.
Đây là địa đồ phân bố thế lực và thương đạo phụ cận mà hắn kêu người mang tới.
Không nhìn thì đúng thật là không nhận ra bản thân mình ếch ngồi đáy giếng.
Vị trí địa lý xung quanh Hắc Phong trại vô cùng xảo diệu, là nơi nối liền giữa Chân quốc, Trịnh quốc và Vân quốc.
Chính vì vậy mà nơi đây trở thành đất vàng thau lẫn lộn, tạo thành cục diện nơi nơi đều là cường đạo, đây là tình trạng không hề có ai quản hạt, không hề có trật tự, mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra việc phá gia diệt môn.
Mặc dù là khu vực hòa hoãn mà các quốc gia ngầm thừa nhận, thế nhưng cũng biến tướng thành thúc đẩy sự phát triển của nơi đây.
Nơi đây chính là thiên đường của cường giả, địa ngục của kẻ yếu.
Mà vị trí địa lý của Hắc Phong sơn cũng rất giống như vậy, nơi xung quanh không có quá nhiều thương đội đi qua, nguyên nhân chủ yếu nhất đương nhiên là thực lực của Quá Giang Long không đủ mạnh, không giành được địa bàn tốt.
Thế lực phân bố xung quanh không quá đồng đều, chủ yếu đều được phân bố ở các trại có đường mà thương đội chắc chắn phải đi qua.
Chỉ dựa vào cướp bóc mấy thôn phụ cận, mấy chục người ngựa đã chết đói từ lâu.
Tất thảy xung quanh cũng có mười mấy trại lớn nhỏ, nhóm của Quá Giang Long không tính là mạnh, thế nhưng chắc chắn không thể nói là yếu được.
Cứ tính là hạng trung trong khu vực đi, phụ cận vẫn chưa có sơn phỉ nào bước vào chân khí cảnh.
Thế lực cường đại nhất ở quanh đây không phải một nhà độc quyền như Tam Lang trại, thế lực cường đại nhất có đến ba nơi, theo thứ tự là ba phương thế lực Kim Đao trại, Hảo Hán bang và Hắc Thủy thành.
Khu vực này rất lớn, chiếm đến nửa Chân quốc, hơn nữa còn gần sát quốc gia có mậu dịch phát triển như Trịnh quốc, thương đội của các tiểu quốc xung quanh đều sẵn lòng đi qua nơi đây để buôn bán.
Nơi này có một cái tên rất dễ hiểu, hỗn loạn chi vực!
Nơi đây không có thuế quan nặng nề, thành thị rậm rạp chằng chịt, mặc dù có thế lực sơn phỉ đông đảo cắm trại, thế nhưng so ra, mặc dù hơi mạo hiểm một chút, nhưng quyền lợi cũng rất nhiều.
Thực lực của tam đại thế lực này rất mạnh, mỗi một vị chủ sự đều là Nhất Lưu cao thủ hàng đầu.
Trong số đó, Hắc Phong trại nằm ở địa phương sát biên giới gần với Hắc Thủy thành.
Theo như vẻ bề ngoài, thực lực của Hắc Phong trại chỉ được tính là hạng trung trong khu vực phụ cận, thế nhưng đặt trong hỗn loạn chi vực này, cũng chỉ là một con kiến lớn hơn một chút mà thôi.
Nơi đây không quá nhiều Nhất Lưu cao thủ, thế nhưng Nhị Lưu cao thủ thì nơi đâu cũng có, chỉ có điều, một bộ phận đã được tam đại thế lực chiêu mộ, một bộ phận khác thì tự xây dựng nên thế lực riêng.
Hắc Thủy thành không hề yêu cầu cưỡng chế đối với phía dưới, chủ yếu là do hắn không thể quản được, ở phía dưới có mười mấy Nhị Lưu thế lực gặm nhấm, tranh giành lẫn nhau.
Dù sao thì cũng không thể uy hiếp đến thế lực của Hắc Thủy thành, bọn chúng tự nguyện đánh sống đánh chết, cớ sao lại không để như vậy?
Sau cùng thì phần lớn bạc đều sẽ chảy về tay hắn, trong phạm vi ngàn dặm này chỉ có một tòa thành lớn là Hắc Thủy thành, ngoài ra không có đến một thành trì nhỏ, Hắc Thủy thành không cho phép thế lực khác xây thành, kẻ nào vi phạm đều sẽ chết!
Thế lực lân cận, muốn mua sắm vật tư thì chỉ có thể đi đến Hắc Thủy thành.
Đây là thiết luật mà Hắc Thủy thành đã quyết định.
Chủ yếu nhất, đương nhiên là đảm bảo địa vị của Hắc Thủy thành.
Chương Kính nghe thủ hạ nói vậy, nhà cửa bên trong xa hoa đến dọa người, thế nhưng có thể đảm bảo được an toàn, không được động binh đao bên trong thành, kẻ nào trái lệnh, giết không tha!
Đó là lí do mà rất nhiều người chạy trối chết bên ngoài đều sẽ vào trong thành để bảo vệ tính mạng của mình.
Nghe nói đến đây, Chương Kính tặc lưỡi, thành chủ của Hắc Thủy thành này đúng là rất hiểu kinh tế học.
Mẹ nó, cái này chẳng phải là bất động sản sao, xung quanh không được phép xây thành, chỉ có một nhà của hắn, vật quý vì hiếm, hơn nữa có sự bảo hộ võ lực cường đại, đương nhiên là sẽ đắt hơn rồi, kẻ khác lại còn mang ơn hắn nữa.
Không thể không nói, chiêu trò này đúng thật là cao tay.
Về phần Kim Đao trại và Hảo Hán bang, Chương Kính vốn cũng định hỏi một chút xem sức mạnh ra sao, đáng tiếc là bọn họ không biết, nơi xa nhất đã từng đi chính là Hắc Thủy thành, về phần hai thế lực khác, bọn họ cũng không biết được.
Chương Kính cũng không thể cưỡng cầu bọn họ, chỉ có thể chờ sau này có cơ hội thì sẽ tìm hiểu sau.
Hiện giờ Chương Kính không có tư cách gì để mơ ước về tam đại thế lực, chỉ có thể tính toán thế lực xung quanh trong phạm vị trăm dặm.
Thế lực cường đại nhất nơi đây là một thôn.
Thạch thôn!
Đây là một thế lực tông tộc, tộc lão mạnh nhất trong đó là một vị Nhị Lưu cao thủ, tên là Thạch Kiên Quyết, khi còn trẻ cũng chính là nhân vật uy danh hiển hách ở quanh đây, một đôi thiết chùy nghe nói nặng đến nghìn cân, hoành hành vô địch, được người đời tặng một danh hiệu: Kim Chùy!
Thế nhưng hiện giờ đã lớn tuổi, mấy năm nay không hề ra tay, Thạch thôn lại không có Nhị Lưu cao thủ kịp thời xuất hiện, uy thế bây giờ đã không còn nhiều như ngày trước.
Vậy nên mới có cục diện nhiều trại cùng tồn tại như hiện nay.
Phải biết rằng, quanh các Nhị Lưu thế lực khác cũng có một ít tiểu trại phân tán, thế nhưng vốn không hề có thành tựu gì cả, trên cơ bản vẫn do Nhị Lưu thế lực làm chủ đạo.
Nơi đây thì khác, thế nhưng trong phạm vi khu vực chưa tới hai trăm này, đã có bảy thế lực do Chân Khí cao thủ thành lập nên, không chính thống thì càng nhiều vô kể.
Đương nhiên là bởi hiện giờ Thạch thôn không có đủ sức để diệt trừ những cái đinh nghiêm trọng bọn chúng.
Huống hồ, cũng không phải chỉ có những Tam Lưu Chân Khí cao thủ đang dòm ngó Thạch thôn.
Nhị Lưu thế lực xung quanh cũng đều đang ngấp nghé, nếu không phải là vì kiêng dè lẫn nhau, chỉ dựa vào cái thân Nhị Lưu cao thủ già nua của Thạch thôn, thực sự đúng là không ngăn nổi đám sói đang nhỏ dãi này.
Vậy nên mới dẫn đến cục diện hỗn chiến như ngày hôm nay.
So sánh với những Nhị Lưu thế lực bên ngoài cản trở lẫn nhau, những Tam Lưu cao thủ này lại khác, chủ yếu vẫn không dám sờ cái râu cọp này.
Ngộ nhỡ Thạch Kiên Quyết vẫn còn có sức đánh một trận thì phải làm sao bây giờ? Ai nấy cũng đều không dám dấn thân vào nguy hiểm, đều chờ để những người khác dò đường.
Hiện giờ Thạch thôn vùi ở nơi một mẫu ba phần đất kia, không quản đến chuyện phía ngoài, để cho mấy Tam Lưu cao thủ mặc sức tranh, kẻ khác cũng không tỏ ra rằng bản thân thực sự không có bản lĩnh đó, hay là đang tọa sơn quan hổ đấu, chỉ chờ một kích cuối cùng.
Huống hồ, hiện giờ phần lớn định mức tài vật mà thương đội nộp lên đều đã được bọn họ phân chia, thì lại càng thêm lí do cho việc không ai nổ phát súng đầu tiên nữa.
Sau khi Chương Kính biết được tin tức này, trong lòng đã có tính toán.
Xem ra bản thân mình tới ngay lúc này là đã tới đúng lúc, hiện giờ mình chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể đột phá Nhị Lưu.
Đợi đến sau khi bản thân đột phá được Nhị Lưu, đây sẽ chính là địa bàn của hắn.
Khu vực này lớn nhỏ trăm dặm, tổng cộng có hơn mấy chục con đường, rất nhiều thương đội đi qua nơi đây, cộng thêm còn có rất nhiều thuế má do thôn dân nộp lên.
Đến lúc đó sẽ có số lượng lớn đại dược để cung cấp cho bản thân tu hành, tin chắc rằng với tốc độ tiêu hóa dạ dày biến dị này, thực lực sẽ dần dần tăng lên.
Đây chính là thổ hoàng đế của mảnh đất hơn trăm dặm xung quanh!
Chương Kính cảm thán.
...