Chương Kính ngồi ở chính giữa thủ tọa, dưới thân có vài sơn tặc đang đứng, hai chân run lẩy bẩy.
Nơi này là đại bản doanh của Quá Giang Long, sau khi Chương Kính giết chết những người đó, mỗi người bổ lấy một đao.
Lưu lại hai tên lâu la bị thương không quá nghiêm trọng để dẫn đường, sau khi tra hỏi qua, Chương Kính biết được bên trong sơn trại chỉ có hai cao thủ là Quá Giang Long và Hạ Sơn Hổ, trong sơn lại chỉ còn dư lại vài tên trông chừng trại.
Đương nhiên là Chương Kính muốn lên đó xem một chút, có thu hoạch được gì hay không.
Đáng tiếc là sờ khắp người Quá Giang Long và Hạ Sơn Hổ cũng không thấy bí tịch võ công để ở đây cả, chỉ có thể gửi hy vọng rằng hắn sẽ để nó ở trong sơn trại.
Núi mà tên Quá Giang Long này chiếm hữu gọi là Hắc Phong sơn, nghe nói trước đây tên là Lang sơn, sau khi bị Quá Giang Long chiếm lĩnh thì đổi tên.
Chương Kính không khỏi lắc đầu:
- Hai tên này, thực lực không quá mạch, thế nhưng tên nghe đúng là rất vang dội, Quá Giang Long, Hạ Sơn Hổ.
- Mang hết những đồ vật đáng giá của trại các ngươi tới đây.
Chương Kính chỉ vào mấy người phía dưới.
Mới vừa rồi bọn họ đã được lĩnh giáo uy lực của sát thần này, ban đầu, bọn chúng trông thấy Chương Kính dẫn theo hai người, muốn bọn chúng mở cửa trại.
Đương nhiên là bọn họ không chịu, sau đó, sau đó sát thần này băng qua hẳn cửa trại, một quyền một người, giết chừng hơn phân nửa người rồi mới dừng tay.
Mấy người này chính là những tiểu lâu la may mắn tránh được một kiếp.
Chỉ trong chốc lát, mấy tên lâu la đã mang đến một cái rương lên, Chương Kính tiến lên, mở rương ra kiểm tra, bên trong đều là đồ đạc vàng bạc.
Chương Kính mặt đen sì, không tìm thấy bóng dáng của đại dược đâu.
- Đại dược đâu cả rồi?
Một người trong số đám sơn tặc sợ đến nỗi nói lắp bắp:
- Ta, ta đi lấy ngay bây giờ.
Nhìn hai cây đại dược được trình lên, mặt của Chương Kính càng đen hơn!
- Cả một cái sơn trại to như vậy mà chỉ có hai cây đại dược?
Chương Kính chất vấn tên sơn phỉ trước mặt.
- Quả thực chỉ có ngần này thôi, đại hiệp à, đều đưa cho Đại đương gia, à không, đều đưa cho tên Quá Giang Long trời đánh kia hết rồi.
Tên sơn tặc kia vội vàng đổi giọng.
Chương Kính mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, gật đầu.
Phất phất tay ra hiệu cho bọn chúng lui xuống trước, mấy tên sơn phỉ vội vàng vọt ra ngoài, giống như đằng sau có mãnh thú gì vậy.
Nhìn hai cây đại dược trước mặt, Chương Kính cũng không lắm đòi hỏi nhiều, há miệng rồi nhét vào bên trong.
Dược lực hóa thành huyết khí, ngay lập tức bị dạ dày tiêu hóa một cách nhanh chóng, sau đó được Kinh Đào Công chuyển hóa thành chân khí.
Lần này, Chương Kính được tăng thêm mười mấy ngày khổ tu, quả nhiên, khắc kim vô địch!
Chương Kính định bụng nghỉ ngơi tử tế một hồi tại Hắc Phong sơn, nơi này cách Trịnh quốc rất gần.
Thế nhưng Chương Kính vẫn chưa nghĩ ra sẽ đến Trịnh quốc làm gì, Trịnh quốc thực sự giàu có hơn so với Chân quốc một chút, nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Nói thật ra, thực lực của mấy tiểu quốc nhỏ xung quanh đây đều không quá mạnh, chỉ tương đương với một an toàn khu được đại quốc nâng đỡ mà thôi.
Đến khi lâm phải thời chiến tranh, cũng sẽ bị đại quốc xem như chiến trường, thật sự bi thương.
Tứ đại quốc ở Trung Nguyên mới thực sự cường đại, nghe đâu dưới trướng có vô số cường giả tập trung, ruộng đất mênh mông, trong số đó, Yến Sở cường đại nhất.
Hai nước khác, theo thứ tự là Tề quốc và Tấn quốc.
So ra, Chân quốc chẳng qua chỉ là một nơi thâm sơn cùng cốc, Trịnh quốc thì mạnh hơn một chút, chỉ là do chiếm được lợi nhuận thương mậu.
Trịnh quốc và chúng tiểu quốc đều có giáp giới, thương mậu cũng coi như phát triển, thế nhưng thực lực của chúng quốc lại yếu ớt, vậy nên sẽ không ai đánh ai.
Suy cho cùng, ai cũng khhông nhìn địch quốc chiếm giữ Trịnh quốc để tăng cường thực lực, vậy nên vẫn giữ vững được một phần yên bình.
Dưới cái nhìn của Chương Kính, hắn cũng không có thực lực để đi các quốc gia rong chơi, có thể bừa bãi thì cứ bừa bãi thôi.
Thầm suy tính trong lòng một phen, Chương Kính dự định sẽ tạm thời dừng chân tại Hắc Phong sơn, đợi đến khi Kinh Đào Công của mình đại thành, trở thành Nhất Lưu cao thủ, bản thân còn sợ không đi được đến mấy tiểu quốc bên cạnh sao?
Chương Kính nghĩ vậy liền hạ quyết tâm, gọi mấy tên sơn tặc ở ngoài cửa vào.
Ánh mắt của Chương Kính nghiền ngẫm nhìn đám sơn tặc chỉ còn lại chưa đến mười người trên Hắc Phong sơn, quét mắt nhìn từng người bọn họ.
- Ta dự định sẽ dừng chân tại đây, các ngươi có thể nguyện ý quy thuận ta.
Vài tên sơn phỉ liếc nhìn nhau, đáy mắt dâng lên sự vui mừng, bọn chúng đều đang lo rằng sau khi Quá Giang Long bị tiêu diệt, không biết nên tìm đến ai để cậy nhờ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Chương Kính lưu lại cho bọn chúng một cái mạng.
Vị nam tử trước mắt này, tuy rằng sát tính mạnh hơn so với Quá Giang Long, thế nhưng thực lực của hắn rất mạnh.
Ngược giả phụ thuộc vào cường giả, đây chính là chuyện mà xưa nay chưa hề thay đổi.
Vậy nên, bọn chúng lập tức bái lạy, lớn tiếng nói:
- Bái kiến Đại đương gia!
Chương Kính gật đầu một cái rồi nói:
- Đi theo ta, chắc chắn sẽ không khiến các ngươi ân hận.
Nói rồi, móc cuốn Phi Phong đao phổ ra cho mấy người kia nhìn:
- Đợi sau khi thương thế của các ngươi lành lại, ta sẽ truyền thụ đao pháp này cho các ngươi.
Trong mắt bọn họ tràn đầy sự khiếp sợ, sau đó lại mừng rỡ như điên.
Phải bằng rằng sau khi luyện võ, thực lực tăng mạnh, đáng tiếc là vốn không hề có ai truyền thụ cho bọn họ cả.
Quá Giang Long cũng chỉ dạy cho vài thân tín và Hạ Sơn Hổ mà thôi, mấy người như bọn họ, sẽ không được tới gần trong khi luyện võ.
- Tạ ơn Đại đương gia đã ban ơn!
Vẻ mặt của mấy người vô cùng phấn khích, không thể nhìn ra được là đang bị thương.
Chương Kính đi tới thế giới này, đồng thời phát hiện rằng võ học ở thế giới này không thể dễ dàng truyền thụ, có một câu nói rất phù hợp với cái thế giới này.
Đáng tiếc là sau một phen tìm tòi cũng không tìm được bí tịch của Quá Giang Long giấu ở nơi đâu, Chương Kính cũng tắt ngúm ý định này!
Tất cả đều là hạ phẩm, duy chỉ có tập võ là cao!
Trong thế giới này, võ giả cường đại một cách khó mà tưởng tượng nổi, trong truyền thuyết, võ giả khi luyện đến mức tận cùng thì bất tử bất diệt, trường sinh bất lão.
Vậy nên, thế giới này rất nghiêm ngặt về việc khống chế tập võ, chỉ có bái nhập tông môn, thế gia thì mới có thể có được chân chuyền.
Quy tắc ngầm này cũng bị người bình thường áp dụng, vậy nên, cho dù là chiêu thức ngoại công bình thường nhất, người ta cũng sẽ không truyền đi.
Dường như truyền đi sẽ khiến người khác cho rằng đây là võ học đường phố quèn, không đáng giá bao nhiêu.
Làm như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho võ học nhìn qua rất nặng, thế nhưng cũng đồng thời hạn chế sự phát triển của nó, thậm chí là thất truyền.
Kiếp trước có bao nhiêu công phu cường đại, những các môn hộ rất coi trọng chúng, không muốn truyền ra ngoài, dẫn đến công phu thất truyền, ngay cả người trong nước cũng khinh thường.
Đương nhiên, Chương Kính không hề vĩ đại như vậy, chỉ cảm tưởng một chút mà thôi.
Hắn sẵn lòng dạy, chỉ đơn giản là nghĩ rằng sau này bọn họ có thể giúp mình vài thứ, như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần không gây uy hiếp đến hắn, tăng cường thực lực của thủ hạ một cách thích hợp, Chương Kính cho rằng làm vậy vô cùng có lợi.
Nếu sẵn có một vài trợ thủ đắc lực, bản thân không phải lo liệu mọi việc nữa.
Vất vả cũng có thể khiến người ta mệt chết, chỉ cần bản thân vĩnh viễn mạnh hơn so với những người này, bọn chúng sẽ không có bất kỳ tâm tư gì khác.