- Ta nói, đáng tiếc thật đấy, ban đầu vốn muốn tha cho các ngươi một mạng.
Vẻ mặt Chương Kính bình thản, giọng nói hơi đề cao lên một chút.
Đại sảnh thoáng chốc yên tĩnh lại không một tiếng động, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Chương Kính.
Ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ đần độn, không biết có bị bệnh hay không nữa?
Lửa giận của Lưu Hổ lập tức bộc phát:
- Được, hay, hay lắm!
Tung một quyền đánh về phía đầu của Chương Kính, nếu như đánh trúng, sợ là sẽ nổ tung đầu ngay lập tức.
Đối mặt với nắm đấm mạnh mẽ, Chương Kính không hề tránh né, vung một quyền.
Cánh tay của Ngưu Hổ răng rắc một tiếng gãy đứt, cả người bay ngược ra phía sau hơn mười mấy mét, đập vỡ vài cái bàn, nằm sõng soài trên đất, không biết là còn sống hay đã chết.
Không khí bên trong khách điếm tĩnh lặng, giống như có người nhấn nút tạm dừng vậy.
Quá Giang Long đã bước một chân ra ngoài cửa quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
Sau khi giết chết trung niên nam tử, hắn định bụng sẽ rời khỏi đây, nơi đây chẳng có gì đáng giá để hắn ra tay cả.
Về phần Chương Kính ngồi trong góc, hắn không thèm để mắt đến, vốn chẳng hề để ý đến Chương Kính.
Mà bây giờ, Ngưu Hổ bị tên thanh niên trước mặt này đánh bay ra hơn mười mét chỉ với một quyền, Không thể không khiến hắn ngưng trọng lại.
Phải biết rằng, trước đó đan điền của Ngưu Hổ đang ngưng tụ hạt giống chân khí, thực lực đại tăng, mới vừa rồi vị trung niên nam nhân kia xông phá thực lực đệ nhất quan, cũng chỉ khiến Lưu Hổ lùi về sau mấy bước.
"Hắn ít nhất đã có xông phá đệ tam quan kinh mạch rồi, thực lực cũng ngang bằng với bản thân mình."
Quá Giang Long thầm nghĩ.
Trông thấy vẻ mặt bình thản của Chương Kính, cho dù Quá Giang Long có biết nhân vật trước mắt này không dễ đối phó, thế nhưng cũng phải ra mặt, không thì sau này khó mà lăn lộn được ở khu vực này.
- Giết hắn.
Quá Giang Long vung tay về phía thủ hạ.
Mười mấy tên thủ hạ biết rõ người trước mắt này chính là cao thủ, thế nhưng lão đại đã ra lệnh thì cũng chỉ có thể nhắm mắt mà giết về phía Chương Kính.
Chương Kính đánh đòn phủ đầu, nhấc bàn lên rồi đạp về phía đám sơn tặc đang xông lên.
Rút trường đao bên cạnh ra, chém, bổ, quét ngang, với thực lực hiện giờ của hắn, đối phó với bọn họ quả thực là quá dễ dàng.
Chỉ trong chốc lát, đám sơn phỉ bên cạnh nằm rạp xuống đất, luôn miệng kêu rên.
Quá Giang Long trông vậy thì giận sôi máu, tay cầm lấy Hoàn Thủ đao bổ về phía Chương Kính.
Chương Kính nhanh chóng né tránh, đao bổ thẳng xuống chiếc bàn phía trước người, ầm ầm nổ tung, vụn gỗ bay tứ phía.
Sức lực của người này thật là mạnh! Chương Kính không khỏi cảm thán,
Thế nhưng cũng không quá căng thẳng, thực lực của người này cho dù có thúc ngựa thì cũng không đuổi kịp mình.
Bất chợt, trường đao quét qua một cái, Quá Giang Long không kịp né tránh, sau lưng bị rạch một đường đao.
Khách điếm thoáng chốc lại biến thành chiến trường, ánh đao của Chương Kính càng lúc càng nhanh, những lỗ bị rạch ra trên cơ thể của Quá Giang Long cũng càng ngày càng nhiều.
Quá Giang Long giận dữ, người này quả thực chẳng khác gì con sâu bay loạn xạ vậy, vốn không thể động được vào Chương Kính, còn đối phương thì lại liên tục gây ra vết thương trên người của mình.
Còn kéo dài thêm nữa, bản thân mình có thể tiêu hao sức lực đến chết.
- Có gan thì đừng có chạy lung tung.
Quá Giang Long giận dữ quát lên một tiếng.
- Được.
Chương Kính lập tức đáp lời, sao khi đột phá, hắn vẫn chưa từng thử xem thực lực của bản thân ra sao.
Quá Giang Long mừng rỡ, xuất ra toàn lực chém về phía Chương Kính, Chương Kính không hề tránh nẽ, cũng giương đao lên rồi bổ tới.
"Leng keng."
Dường như có thể thấy được sóng nhiệt trong không khí, trường đao trong tay Chương Kính vang lên một tiếng rồi gãy đôi.
- Cái đao nát này đúng là chẳng tốt tí nào.
Chương Kính nắm chuôi đao còn nửa đoạn mà bất đắc dĩ, đây là đao mà hắn tịch thu được từ trên người La Hưng Đống, nhi tử của La Hồng Quang, không ngờ rằng lại vô dụng đến vậy.
Thở dài một hơi, vứt trường đao xuống.
Tay không tấc sắt lao về phía Quá Giang Long.
Quá Giang Long trông thấy Chương Kính ném đoạn đao trong tay xuống, trong bụng thầm mừng rỡ, không có vũ khí mà còn dám tấn công, đúng là tự tìm chết.
Chương Kính biến chiêu, hóa quyền làm chưởng, đánh về phía lồng ngực của Quá Giang Long, không khí cũng chuyển động theo.
Quá Giang Long không né cũng không tránh, ngược dòng mà lên, trừng mắt đúng lúc này, hợp hết sức lực lại, hắn chưa từng sợ ai bao giờ, huống chi là gia hỏa trông vô cùng gầy yếu này.
Trong mắt hắn, dáng người của Chương Kính thực sự là quá nhỏ, sao có thể là đối thủ của hắn được?
Có điều hắn lại chưa lĩnh hội được, khi luyện võ, không phải là ai có sức lớn thì người đó sẽ lợi hại.
Nếu không, cần đến chân khí làm cái gì?
"Bình bịch."
Không khí nổ oành một tiếng, Quá Giang Long bị Chương Kính đánh lùi về mấy bước mới dừng lại được.
Trong ánh mắt của Quá Giang Long tràn đầy sự kinh ngạc không thể tin nổi, sao có thể thế được? Đánh bại hắn ngay trong lúc hắn đang bày ra mặt mà hắn kiêu ngạo nhất.
Hắn sao có thể biết được chân khí trong cơ thể Chương Kính chỉ còn thiếu một quan nữa là có thể quán thông toàn thân, dưới sự gia tăng chân khí ngùn ngụt bên trong cơ thể, hơn nữa còn có thêm huyết khí vốn đã mạnh mẽ, đánh bại Quá Giang Long chỉ là điều mà Chương Kính đã dự đoán được.
Thế nhưng hắn vẫn phải ngạc nhiên, thực lực của Quá Giang Long đúng là cường đại, có thiên phú dị bẩm, nếu như trong tình huống đồng cảnh giới, Chương Kính tự nhận mình không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng khi hai bên giao chiến, vốn chẳng hề chú ý đến hai chữ công bằng.
Quá Giang Long hét lớn một tiếng rồi tiếp tục tấn công về phía Chương Kính, "bịch bịch bịch", quyền nào quyền nấy đều chắc nịch, song phương cùng xuất ra toàn lực.
Chiêu nào cũng đều không hề lưu thủ, mỗi lần ra tay là mỗi lần hạ tử thủ.
Cuối cùng, Chương Kính vẫn cao hơn một bậc, dưới sự gia tăng chân khí trong cơ thể, Quá Giang Long vốn không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ có thể cứng chọi chứng bằng thân thể da dày thịt béo.
Một quyền đánh tới, miệng Quá Giang Long phun máu tươi, liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Chương Kính chưa từng đánh một cách thống khoái như vậy, đánh đến nỗi say sưa mê mệt, giống như điên dại vậy.
Cuối cùng, Chương Kính ngừng tay, trên nắm tay máu tươi chảy ròng ròng, đương nhiên đó không phải là của hắn.
Nhìn Quá Giang Long ngã xuống mặt đất, bị đánh đến nỗi chẳng khác gì bùn nát, không thể nhìn ra hình người nữa, Chương Kính thở phào một hơi.
Sảng khoái!
Vận động sau khi ăn xong đúng thật là thoái mái, cái cảm giác quyền nào quyền nấy đều chạm đến thịt này khiến cho Chương Kính vô cùng say mê.
Thủ hạ của Quá Giang Long ngã sõng soài trên mặt đất, chứng kiến Chương Kính đánh chết tươi Quá Giang Long, bất chấp sợ hãi, vội vàng chạy trốn ra phía ngoài.
- Kẻ nào dám đi? Lập tức phải chết.
Chương Kính nhỏ giọng nói một tiếng.
Đám sơn tặc bị dọa sợ mất mật đang muốn cất bước vội vàng dừng chân, hai chân run lẩy bẩy chờ đợi bị xử lý.
Chương Kính thở dài một hơi, duỗi cánh tay rồi lại xoay cổ.
Chương Kính nhìn thiếu nữ đã co quắp ngã xuống đất:
- Chỉ vì ta không cứu ngươi mà ngươi muốn giết ta luôn sao? Đâu ra cái đạo lý này vậy?
Vẻ mặt của thiếu nữ xen lẫn sự kinh hoảng và hãi nhiên, nàng không ngờ tới người thanh niên trước mặt này lại mạnh đến như vậy, trông thấy máu tươi đang nhỏ giọt trên tay hắn, không nhịn được mà run lẩy bẩy!
- Ngươi, ngươi mạnh như vậy, vì sao lại không cứu thúc phụ của ta?
Thiếu nữ ác độc nhìn chằm chằm Chương Kính.
Chương Kính thực sự tức đến nỗi phải bật cười:
- Quan hệ giữa ta và ngươi là gì? Tại sao ta lại phải cứu ngươi, ngươi thì là cái thá gì cơ chứ? Thấy mình có vẻ bề ngoài xinh đẹp mà tưởng cả thế giới phải che chở cho ngươi à?
Chương Kính hỏi dồn dập.
Không đợi thiếu nữ đáp lời, hắn tiện tay nhặt một cây đao ở dưới đất, cắm thẳng vào trong ngực nàng, chút huyết dịch không mấy đỏ tươi chảy ra.