Lại vài ngày qua đi.
Sáng sớm, Chương Kính tìm đến một khu đất trống ở Hắc Phong trại để diễn luyện đao pháp.
Có tám người đứng bên cạnh, chắp tay, những người này là những người còn sót lại của Hắc Phong trại, cũng chính là những thành viên nòng cốt sau này của Chương Kính.
Chương Kính diễn luyện Phi Phong Đao pháp, rất chậm, đây là để chiếu cố mấy người bọn họ, không thì nếu thi triển hết toàn lực, bọn họ chỉ có thể nhìn được đao ảnh.
Luyện chiêu thức của Phi Phong Đao pháp cũng không khó, khó nhất là mấy thủ pháp ra lực trong số đó, khi đã thấu hiểu thực sự, lúc đối địch, từng chiêu từng thức sẽ như hạ bút thành văn.
Mạnh như Chương Kính, tìm lấy vài bộ đao pháp cũng đủ để luyện mấy năm.
May mắn.
Chương Kính lấy thân phận của một người đã từng trải để chỉ điểm cho bọn họ, đương nhiên là làm chơi ăn thật.
Chỉ trong chốc lát, Chương Kính đã diễn luyện xong, thu đao nhắm mắt lại, thở ra một hơi.
Khí thể màu trắng phun ra chừng hơn một mét.
Tám người bên cạnh mang ánh mắt nóng rực nhìn Chương Kính, bọn họ không ngờ tới Đại đương gia vừa mới tới này lại thực lực sẵn lòng truyền đao pháp cho bọn họ, vốn tưởng rằng chỉ dạy một vài chiêu thức mà thôi.
Thế nhưng xem Đại đương gia diễn luyện đao pháp như vậy, đúng là không hề tàng tư mà chỉ dạy cho bọn họ.
Phải biết rằng cho dù là sư đồ hay phụ tử thì cũng không tránh khỏi việc giấu đi một chiêu nửa thức, vị đương gia này thì lại khác, ném hẳn cho bọn họ đao phổ để xem trước, rồi lại nghiền ngẫm diễn luyện đao pháp.
Hiện giờ bọn họ không chỉ khẩu phục với vị đương gia này, mà ngay cả tâm cũng phục.
Chương Kính lại không lo lắng về mấy thứ này, mặc dù Phi Phong Đao pháp rất quan trọng đối với hắn, thế nhưng suy cho cùng thì cũng là do Chương Kính không có được đao pháp nào tốt hơn, chỉ có thể chấp nhận.
Luyện võ không luyện công, đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, bây giờ Chương Kính rất đồng ý với những lời này.
Cho dù ngươi luyện đao pháp có tốt hơn nữa thì có ích lợi gì, địch nhân gia tăng chân khí, khí huyết hùng mạnh, từng chiêu từng thức của ngươi đều đầy kẽ hở.
Chương Kính cũng không vô tư như vậy, thực lực của hắn nhất định phải cao hơn thủ hạ nhiều, hắn mới yên tâm.
Đợi đến khi hắn đả thông được kinh mạch toàn thân rồi, bản thân mới cho phép thủ hạ có thể xuất hiện hạt giống chân khí bên trong đan điền.
Vậy nên, hắn không hề lo lắng một chút nào.
Sau khi diễn luyện xong, Chương Kính bắt đầu để bọn họ lặp lại động tác mới vừa rồi của mình từ đầu.
Nhìn bọn họ luyện đao pháp lung tung, Chương Kính không hề tức giận, dù sao thì hắn cũng không thể trông chờ vào việc có thể tìm được thiên tài trăm năm khó được một trong số mấy tên sơn phỉ thổ phỉ tùy tiện tìm được.
Hắn có thể chấp nhận, Chương Kính thầm động viên tinh thần.
Thế nhưng diễn luyện mất mấy lần, bọn họ vẫn như cũ.
Cơn giận của Chương Kính vẫn không khỏi nảy sinh, dù sao thì Chương Kính cũng không phải hạng người lương thiện kiên nhẫn gì cho cam, cũng chẳng hề có đức làm thầy gì cả, thứ hắn muốn, chính là có thủ hạ đắc lực nhanh chóng trưởng thành, có năng lực chiến đấu.
- Duỗi thẳng chân ra, nói ngươi đó, Triệu Cửu.
Tay Chương Kính cầm một cái roi da, vung một tiếng bốp lên trên không trung, trong số đó có một tên bị dọa sợ đến nỗi run cầm cập.
Mấy người này còn không bằng bốn người trước mà hắn đã chỉ dạy.
Chương Kính cũng không có kiên nhẫn, tám người làm sai bất kỳ động tác nào, hắn sẽ thẳng tay quất roi da.
Bọn họ ngược lại chẳng có lấy một câu oán thán nào, vẫn biết rõ Chương Kính chỉ muốn tốt cho bọn họ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.
Kém nhất trong số mấy người luyện tập là Triệu Cửu, dáng vẻ của những người khác đã ra hình ra dạng, thế nhưng gia hỏa này thì ngang dọc vẫn nghiêng ngả.
Vì vậy liền có một cảnh tượng này xảy ra.
Một người ngồi trên tảng đá, nhắm mắt điều tức, mấy người trước mặt đang cầm trường đao, bày ra một tư thế.
Đương nhiên Chương Kính đang vận hành chân khí, hắn cũng không chịu ngồi yên một chỗ dù chỉ một chút.
Luyện công khiến hắn vui vẻ, trở nên mạnh mẽ khiến cho hắn si mê!
Trải qua vài ngày điều giáo, tư thế của mấy người này đều đã luyện ra hình dáng, ngay cả Triệu Cửu đần độn nhất cũng có thể đuổi kịp tiến độ.
Phi Phong Đao pháp gồm có tổng cộng bốn mươi hai chiêu, bao gồm các chiêu thức bổ, chém, quét ngang,...
Chiêu thức cơ sở chỉ có mấy thứ này, những thứ quan trọng nhất của Phi Phong Đao pháp đã thể hiện ở tên của nó rồi.
- Mau.
Phi Phong, Phi Phong, quan trọng nhất chính là một chữ 'nhanh'.
Luyện đến mức tận cùng.
Như cảnh giới hiện giờ của Chương Kính.
Đao này đao nấy được triển khai theo tâm ý, một đao này lại càng nhanh hơn so với đao khác, không câu nệ vào chiêu thức có hạn, ý tùy theo tâm.
Lời giảng giải của Chương Kính mang lại lợi ích không hề nhỏ cho tám người, dù sao thì đây cũng là lời tuyên bố sau mấy năm kinh nghiệm của Chương Kính.
Nếu thật sự chỉ dựa vào bọn họ, e rằng phải luyện mất mấy năm mới có thể thông hiểu toàn bộ đao pháp.
Hơn nữa, cũng chưa nhất định có thể đạt đến cảnh giới hiện giờ của Chương Kính.
Phải biết rằng, luyện võ khác so với luyện công, luyện công có thể tinh tiến công lực của chính mình thông qua đủ loại thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược.
Luyện võ thì phải thật sự dựa vào từng điểm từng điểm kỹ năng cơ bản của chính mình để luyện tập, không có bất kỳ đường tắt nào để đi.
Đương nhiên, đây là chỉ những người bình thường như bọn họ.
Mà là những người có thiên phú dị bẩm, ví dụ như Chương Kính chẳng hạn.
Hoặc là những thế gia tử đệ bật hack kia cũng khác, bọn họ đã được truyền thụ đủ thứ tinh hoa võ học từ nhỏ, kiến thức cơ bản vốn đã phải luyện từ bé.
Hơn nữa từ nhỏ đã được ngâm trong đủ loại dược thủy, vậy nên một khi bắt đầu tập võ, đương nhiên sẽ tiến triển cực nhanh, hơn nữa cũng sẽ không tạo nên sự thiếu hụt.
Chất dinh dưỡng mà mấy tên sơn tặc này hấp thu mỗi ngày căn bản không đủ để duy trì tập võ hàng ngày không gián đoạn.
Vậy nên, Chương Kính liền đưa những dược liệu còn dư lại cho bọn họ để tiếp tục chống đỡ.
Đương nhiên đây không phải những dược liệu đã tròn năm, cơ bản là vô dụng với Chương Kính hiện giờ, thế nhưng nếu trở thành đại dược, bây giờ Chương Kính cho bọn họ dùng cũng tiếc.
Có thể được dùng những dược liệu này, bọn họ đã mang ơn lắm rồi.
Dược liệu cũng không thể ăn tùy tiện được, ăn bậy một lần, sẽ khiến cho thân thể bị phá hỏng, đương nhiên ngoại trừ Chương Kính ra, khả năng tiêu hóa của dạ dày biến dị trong người hắn rất mạnh.
Cũng không biết sau này ăn độc dược thì có thể tiếp tục tiêu hóa được hay không, Chương Kính cũng từng nghĩ như vậy.
Thế nhưng hắn chưa từng thử bao giờ, mang mạng của mình ra để thí nghiệm linh tinh, làm như vậy, đầu óc mà không có bệnh thì còn là gì nữa?
Thứ mà Chương Kính cho bọn họ dùng đương nhiên là bài thuốc an dưỡng theo Phi Phong Đao.
Vật này là quan trọng nhất, nếu như lần đầu tiên tập võ không có bài thuốc riêng biệt để cố bổn bồi nguyên, sẽ rất dễ khiến thân thể bị phá hỏng.
Dĩ nhiên là Chương Kính biết những đạo lý này.
Đao pháp bọn họ đã luyện ra hình dạng, sau đó chính là thủ pháp phát lực quan trọng nhất.
Từng chiêu từng thức không phải nói chém là chém, phải nhanh chóng biến chiêu theo hoàn cảnh mới được.
Dùng lực ra sao, làm như thế nào mới khiến cho đao cách địch nhân gần một chút, làm thế nào để đao pháp của Phi Phong Đao công kích kẻ địch hữu hiệu hơn, những thứ này đều phải có kỹ xảo.
Mấy thứ này không hề có trên đao phổ, đây cũng chỉ là bí quyết mà Chương Kính lĩnh ngộ được căn cứ vào mấy năm sử dụng đao pháp này.
Những thứ này là những kinh nghiệm trân quý nhất, đương nhiên là Chương Kính sẽ không chỉ dạy hết cho bọn họ, hiện giờ vẫn chưa biết được mấy người này trung thành bao nhiêu.
Sau này, thời gian còn dài, đương nhiên nếu có cơ hội thì sẽ dạy cho bọn họ.