Chương 9: Tử Tinh Tạo Hóa Đồng

Nam tử này thoạt nhìn chỉ như thanh niên, quần áo tím mộc mạc không có chút vật trang sức nào, mái tóc dài phủ xuống vai, bộ dáng rất phiêu dật. Tướng mạo của hắn cực kỳ tuấn mỹ nhưng tràn ngập lãnh khốc, vừa mới xuất hiện liền có sát khí tràn ngập trời đất nổi lên.

Thân thể linh thú màu đen lập tức dừng lại, lão già sau khi ngẩn ra một lúc thần sắc bắt đầu biến đổi. Thanh niên áo xanh lục bên cạnh hắn nhíu mày, đang muốn quát mắng, nhưng lập tức lão già kia đứng bên cạnh thanh niên, nhìn chằm chằm Vân Không, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Tại hạ là Mạc Thiên Phong của Tử Đạo Tông, đạo hữu có thể nể mặt, để cho tại ha qua được không.

Nghe lời nói của lão già, thanh niên áo xanh lục kia vô cùng sửng sốt, cẩn thận dò xét Vân Không vài lần.

- Ta nể mặt ngươi, hãy lập tức rời khỏi nơi này, từ này về sau không được đi vào nơi này một bước!

Thanh âm Vân Không lạnh lùng như gió lạnh thấu xương, thổi vào người lão già.

Sắc mặt lão già nhất thời trở nên âm trầm, tu vi của hắn không hơn được lão tổ của Quy Nhất Tông, nhưng đã đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ. Nhưng tu vi của người trước mắt, hắn lại có chút không nhìn ra, cho nên lời nói vừa rồi rất khách khí, nhưng không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy.

- Khẩu khí cuồng ngạo lắm. Cho dù là lão tổ của Quy Nhất Tông, ở trước mặt Tử Đạo Tông ta cũng… Không đợi lão già kia nói hết câu, thanh niên áo xanh lục phía sau hắn liền cười ha hả.

Vân Không không nói lời nào, thân mình bước tới một bước, lập tức có một cỗ uy áp vô hình điên cuồng lao ra từ trong người, như thái sơn áp đỉnh. Linh thú màu đen to lớn trăm trượng kia thân mình đột nhiên run lên, linh tính của nó cực cao, lập tức cảm nhận được nguy cơ, trong lúc run rẩy không đợi lệnh của thanh niên áo xanh lục kia lập tức lui về phía sau.

Thanh niên áo xanh kia trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, nhưng trong miệng vẫn quát khẽ một tiếng:

- Ngươi…

Nhưng lúc này không đợi hắn nói xong, lão già kia lập tức đưa tay ra túm lấy, trực tiếp giữ thanh niên áo xanh kia đứng ở trên lưng linh thú màu đen, vung tay áo, cuốn linh thú màu đen điên cuồng lui về phía sau.

- Chạy đi! Ta giết người này xong sẽ gặp người sau!

Thần sắc lão già cực kỳ ngưng trọng, sau khi cuốn linh thú màu đen lui về phía sau, trực tiếp lao về phía Vân Không.

Thanh niên áo xanh lục rất ít khi thấy lão già lộ ra thần sắc như vậy, giờ phút này trong lòng cũng nổi lên sự kinh hoàng, theo linh thú màu đen lập tức lui về phía sau.

- Thiên Lang Thôn Nguyệt.

Vân Không giơ tay trái lên, hư không bốn phía ầm vang, một hư ảnh sói lớn mấy trăm trượng đột nhiên biến ảo ra, vờn quanh hắn, gầm rống lao tới lão giả.

Đồng từ trong mắt lão già kia co rút lại, hai tay bấm quyết, lập tức âm phong tràn ngập, hướng về bốn phía thổi ra, va chạm với hư ảnh sói kia, tạo ra những tiếng ầm ầm từ xa truyền lại. Lão già kia giờ phút này tâm thần chấn động, không có lời nào để diễn tả. Loại thần thông mà tu sĩ áo tím trước mặt này thi triển, hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghe nói, nhưng sự hùng mạnh của loại thần thông này cũng làm cho hắn khó thở. Hắn đang muốn né tránh, Vân Không đã theo sau hư ảnh sói đến lão giả, ánh mắt lạnh như băng giờ phút này chuyển thành màu tím.

Trong phút chốc khi đối diện với ánh mắt tím này, thân thể lão già kia lập tức run lên một chút, cả người dừng ở giữa không trung. Trong thiên địa, Tử Tinh Tạo Hoá Đồng là một loại nhãn đồng trời sinh cực kỳ hiếm thấy. Nếu có được loại nhãn đồng này, nắm giữ thuần thục được, có thể khiến cho người sinh ra ảo giác. Ngẫm lại, nếu trong lúc chiến đấu, đột nhiên làm cho tinh thần đối phương hoảng hốt, quả thật là rất hiểm.

Vân Không không hề dừng lại, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh đao màu trắng ngà trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay Vân Không, theo cơn mưa, giơ lên hướng về phía trước hung hăng chém xuống.

Trời đất giờ phút này ở phía trên có một quầng sáng lờ mờ, nhưng ngay khi một đao này chém xuống, chỉ thấy toàn bộ trời đất tức khắc bị một đạo cực quang bỗng nhiên xuất hiện lóe lên bao phủ.

Một tiếng ầm kinh thiên, thân thể lão già kia chia năm xẻ bảy, xung quanh một màu đỏ như máu. Ở trong mắt lão già kia vẫn còn lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin được, thân thể đã bị vỡ thành bốn năm mảnh, ngay cả nguyên anh cũng vỡ tan, hóa thành một luồng nguyên lực xông ra, hướng về bốn phía khuếch tán. Hết thảy chuyện nầy chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Giết trong nháy mắt!

Lão già mãi cho đến lúc chết cũng không thể tin được trong thời gian ngắn như vậy, mình đã bị tiêu diệt cả thể xác lẫn linh hồn! Hắn chết không oan uổng, bất luận là Tử Tinh Tạo Hoá Đồng hay thần thông Thiên Lang Thôn Nguyệt cũng đủ để cho một người có thể hoành hành trong tu chân giới, hơn nữa lại đem Biệt Cốt Tà Đao kia ra tấn công, đừng nói là hắn, cho dù là tu vi đã đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ, cho dù là không chết, cũng phải bị lột một lớp da. Càng không cần nói tới sự ra tay quyết đoán của Vân Không cùng với sự chênh lệch tu vi, Mạc Thiên Phong này chết cũng không oan uổng.

Giết Mạc Thiên Phong trong nháy mắt, Vân Không xoay người nhìn về phía thanh niên áo xanh lục trên lưng con linh thú màu đen, sau khi đứng đó thấy hết toàn bộ chuyện này, trong lúc run rẩy sợ hãi thét lên chói tai.

Lạnh như băng nhìn thanh niên áo xanh lục kia, Vân Không hướng về phía trước bước một bước.

Ở phía xa sau hắn, lúc này từng đạo cầu vồng gào thét bay đến. Tiếng thét chói tai sợ hãi đến cực điểm của thanh niên áo xanh lục, truyền rất rõ ràng vào trong tai tứ đại trưởng lão của Quy Nhất Tông, còn rơi vào bên trong tâm thần của Liễu Bạch Tô.

Giữa bầu trời sáng lờ mờ, nước mưa tiêu tan, một đạo cầu vộng mơ hồ dưới ánh nắng ban mai đọng lại giữa không trung bao la. Thân ảnh bên trong đạo cầu vồng kia đang đuổi theo linh thú kia có màu tím, rất chói mắt, in thật sâu trong con ngươi của Liễu Bạch Tô...

Một thân tử sam trong đạo cầu vồng như một hình ảnh vĩnh hằng, như ngừng lại trong mắt tứ đại trưởng lão của Quy Nhất Tông đang vội vàng bay tới. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí cùng với nguyên lực dao động do nguyên anh bị sụp đổ tạo thành cho thấy rõ ràng ở nơi này vừa có một cuộc chiến kinh thiên động địa!

Nhất là một đạo ánh sáng giữa trời đất kinh diễm tuyệt luân vừa rồi, mặc dù trong chốc lát đã tiêu tan, nhưng đã mang theo tính mạng của một tu sĩ Nguyên Anh có thể khiến cho bốn người bọn họ phải quyết tử một trận!

Cảnh tượng này khiến cho bốn người ngây ra như khúc gỗ.

Ở trước mắt bọn họ chỉ có bóng lưng của người áo tím kia, nhìn có vẻ chậm rãi nhưng thực tế lại giống như tia chớp, lao thẳng đến thanh niên áo xanh lục ở trên lưng con linh thú màu đen kia.