Chương 8: Kiếp nạn của Quy Nhất Tông

Theo như lời trong ngọc giản, linh thú có mười ba bậc, lấy hồn của linh thú nhập vào thuốc, luyện thành đan theo đó cũng chia làm mười ba bậc. Thứ mà lão tổ của Quy Nhất Tông này để lại, là một Dung Hồn Đan cấp tám truyền từ đời này qua đời khác trong Quy Nhất Tông. Chỉ đáng tiếc đây là một phế đan không dung nhập bất kỳ một hồn linh thú nào!

Trong mắt Vân Không lộ ra vẻ đáng tiếc.

Trải qua mấy ngày nghiên cứu nội dung trong ngọc giản, hắn dần dần tìm tòi một vài đặc điểm về việc luyện đan của Đông Huyền Vực. Lần này lại đi tới đạo quán, chính là để chứng thực phỏng đoán của mình có chính xác không. Nhìn đan dược trong tay, hắn đã có thể xác định.

Thở dài một tiếng, Vân Không bỏ đan dược xuống, hắn không đem theo ba vật mà hiển nhiên là do lão tổ của Quy Nhất Tông truyền lại này bỏ đi. Việc lấy đi những bảo vật của môn phái này, trong hoàn cảnh không thù không oán, với tu vi của Vân Không, cũng không thèm làm. Hắn chỉ cần nhìn, thế là đủ!

Trước mắt cần phải tự mình dùng phương pháp luyện đan của Đông Huyền Vực để luyện hóa đan dược. Ở bên trong Đông Huyền Vực này, mục tiêu của ta là vận dụng hết mọi khả năng để nâng cao tu vi!

Vân Không ánh mắt lóe lên, quyết định chủ ý, đang muốn rời khỏi, độn nhiên hắn ngẩng mạnh đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

Ở trên bầu trời Quy Nhất Tông, lúc này có từng trận điện quang lóe lên, thanh âm ầm ầm chậm rãi vang vọng, dường như có người ở bên ngoài tấn công vào bên trong.

Trung tâm dãy núi hình tròn, nơi sơn môn Quy Nhất Tông có một ngọn tháp đen phát ra ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ sơn môn, ngọn tháp đen này có tác dụng phòng hộ nhất định.

Tầng phòng hộ này không những ngăn chặn những tu sĩ ngoại tông mà còn ngăn chăn vô số mãnh thú trong khắp Đông Huyền Vực! Bên trong Đông Huyền Vực, thú phân làm hai loại. Phàm là những con thú bị tu sĩ thuần hóa thì được gọi là linh thú, còn những con thú phiêu du ở trong tinh vực, cùng với tu sĩ bất lão bất tử, thì được gọi là mãnh thú. Lúc này, ánh sáng phòng hộ trong tiếng ầm ầm không ngừng vặn vẹo, cuối cùng trong một tiếng nổ kinh thiên động địa, ầm ầm sụp đổ.

Tiếng nổ vang trời đất này trong thời gian ngắn át đi tiếng sấm, át đi hết thảy tiếng mưa rơi, vang vọng truyền vào trong Quy Nguyên Tông. Một con linh thú như một con cá sấu khổng lồ thân hình to lớn trăm trượng, toàn thân màu đen chậm rãi phá tan tầng phòng hộ kia, trong những trận điện quang đan xen lóe lên, từng chút một xâm nhập vào bên trong Quy Nhất Tông.

Nếu chỉ có một con linh thú này hoàn toàn không thể phá tan tầng phòng hộ của Quy Nhất Tông, nhưng ở trên lưng nó, lão già vẻ mặt kiệt ngạo kia chậm rãi thu tay phải lại, ở trên tay phải của hắn có âm phong vờn quanh.

Tiếng cười điên cuồng nổi lên trong không trung. Ở trên lưng linh thú kia ngoài lão già còn có một thanh niên mặc áo xanh lục. Tiếng cười của thanh niên này vang vọng trời đất, mang theo sự hưng phấn cùng với sự kiêu ngạo vô cùng.

- Từ nay về sau, Quy Nhất Tông này sẽ là của thiếu tông chủ ta!

Thanh âm ầm ầm vang lên, thân thể của linh thú khổng lồ màu đen toàn bộ đã tiến vào bên trong đại lục La Vân. Lão già đứng trên đỉnh đầu kia cưng chiều nhìn thanh niên, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

- Thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông tới đây, Quy Nhất Tông hãy mau ra bái kiến!

Thanh âm già nua chậm rãi lan truyền khắp sơn môn, lập tức được toàn bộ đệ tử Quy Nhất Tông nghe thấy rõ ràng. Lão già biết thiếu tông chủ hành sự ngang ngược, nếu đổi lại là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng lúc này, sinh tử của Quy Nhất Tông này toàn bộ đều nằm trong tay hắn, cho nên cũng theo tính tình của thiếu tông chủ, hắn cũng cuồng ngạo một phen. Lão già nâng tay phải hướng về phía trước vung lên, lập tức biến hóa ra một cơn lốc, ở giữa trời đất hoành hành lao tới.

Hết thảy nước mưa rơi xuống, trong nháy mắt này bị cuốn lên, ở những nơi cơn lốc quét qua, dường như nước mưa không thể không ngừng. Ngay cả thiểm điện lôi đình gào thét lóe lên, trong khoảnh khắc này, phàm là bị cơn lốc này chạm tới cũng đều lập tức bị xé nát, hóa thành những tia điện quan lớn hơn hình cánh cung tản ra, từ xa nhìn lại, như thể hoa đang đua nhau nở rộ.

Giờ phút này, toàn bộ đệ tử của Quy Nhất Tông đều lần lượt từ trong tĩnh tọa bừng tỉnh. Bọn họ từng người sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được rõ ràng một áp lực khổng lồ từ trên trời, dường như có thể nghiền nát bọn họ bất cứ lúc nào.

Trên đỉnh dãy núi Đông Uyển của Quy Nhất Tông, nam tử trung niên trong tứ đại trưởng lão vẻ mặt đau khổ, yên lặng nhắm hai mắt lại, nhưng rất nhanh lại mạnh mẽ mở ra, thân hình hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng về phía tây.

- Sư tôn vừa rời khỏi nhân thế, Tử Đạo Tông kia lại ngang ngược như vậy, nhịn hết lần này đến lần khác, dứt khoát Vũ Hải ta phải liều mạng một phen, cho dù là chết, cũng không chịu khuất phục!

Trên đỉnh núi phía tây và phía bắc truyền ra tiếng thở dài, hai lão già kia chậm rãi bay ra, cắn răng nhìn lẫn nhau, lập tức bay thẳng về phía tây. Lúc này là thời khắc sinh tử tồn vong của Quy Nhất Tông, bọn họ không thể nhịn được nữa.

Chỉ là, rất bối rối, Tử Đạo Tông hùng mạnh như vậy, sao họ có thể giết được thiếu tông chủ của họ? Lại còn có âm thanh già nua lúc trước, tu vi ẩn chưa bên trong đủ để cho toàn bộ Quy Nhất Tông bọn họ tâm thần kịch chấn.

- Mạc Thiên Phong… bại tướng dưới tay sư tôn năm đó. Nhưng hôm nay sư tôn đã quy tiên, Mạc Thiên Phong này đích thân tới đây… Có lẽ Quy Nhất Tông ta đã thật sự gặp phải kiếp nạn, vạn kiếp cũng không thể khôi phục…

Bên trong tòa nhà màu đỏ trên đỉnh dãy núi phía nam, Liễu Bạch Tô toàn thân mặc áo đỏ, dung nhan đau khổ mang theo sát khí nồng đậm, không chút do dự lao ra, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến phương tây.

- Hứa Phi Đức, Liễu Bạch Tô ta dù có chết cũng không theo ngươi!

Liễu Bạch Tô cắn môi dưới, dọc đường đi, những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, dung nhập vào trong trời đất, không hề phân biệt rõ là nước mưa hay là nước mắt… Phía sau tứ đại trưởng lão của Quy Nhất Tông này là đệ tử đích hệ của bốn người bọn họ. Đám người này mang theo thần sắc kinh hoàng, hoặc kiên định, hoặc phẫn nộ bay ra, hướng về phía tây đi như tên bắn.

Dương Tuyết cũng ở trong đó, ánh mắt nàng lộ ra vẻ liều sống chết, chỉ là không biết vì sao khi đang phi hành trong cơn mưa gió, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh.

Một thân ảnh tóc đen gầy gò, tướng mạo không đẹp nhưng thủy chung bình tĩnh như nước. Một thân ảnh áo tím mắt tím, một chỉ quét tới, trời đất sụp đổ! Hai thân ảnh này vờn quanh đầu nàng, cuối cùng chồng lên nhau.

Vân Không đứng trong đạo quán lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía trước, từng đại cầy vồng dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lắc đầu, từ tốn suy nghĩ xem nếu như Quy Nhất Tông bị tiêu diệt, con đường tiếp theo của mình sẽ như thế nào.

Cuối cùng hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Thật là phiền toái…

Hắn vung tay áo, thân mình hướng về phía trước bước đi, cả người đột nhiên hoá thành một đạo cầu vồng biến mất bên trong đạo quán này.

Con Hắc Giác Mãng đã gần như chui vào trong cái khe, từ lúc Vân Không xuất hiện vẫn gầm nhẹ, nhưng trong lòng vẫn còn e ngại run rẩy, giờ phút này vọt ra, hướng về chỗ Vân Không biết mất rống lên một trận, dường như biết rõ đối phương đã rời đi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, lúc này mới có dũng khí rít gào như vậy.

Màn đêm sắp sửa đi qua, chân trời đang mờ sáng, trên bầu trời Quy Nhất Tông giờ phút này tử phong rít gào, từ phía sau tử phong này con linh thú màu đen thân mình khổng lồ đang phi hành lơ lửng. Lão già ở phía trên thần sắc kiệt ngạo, hoàn toàn bình tĩnh. Đối với Quy Nhất Tông này hắn có mười phần tin tưởng, dễ như trở bàn tay. Thanh niên áo xanh lục ở bên cạnh hắn vẻ hưng phấn trên mặt lại càng đậm, lộ ra vẻ dâm dục.

- Mạc thúc, có thể đánh cho Liễu Bạch Tô kia trọng thương, nhưng chớ có lỡ tay mà giết chết, hãy để cho thiếu tông chủ ta mấy ngày, sau khi hút cạn nguyên âm của nàng thì giết cũng không muộn!

Thanh niên áo xanh liếm liếm môi. Lão già bên cạnh hắn gật đầu, đang định nói chuyện, đột nhiên thần sắc ngẩn ra, quắc mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy trong hư không phía trước đột nhiên có một đạo cầu vồng ập tới, một luồng sức mạnh vô biên của thiên địa lập tức tràn ngập, từ bên trong luồng sáng, một nam tử chậm rãi đi ra.