Tiếng hét chói tai của thanh niên áo xanh lục kia vang vọng ẩn chứa sự sợ hãi đến cực điểm bên trong tâm thần. Hứa Phi Đức tu đạo cho đến ngày nay, tu vi tuy chỉ mới đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng thân phận hắn cao quý, cũng khiến cho hắn chưa bao giờ gặp phải những nguy cơ như thế này.
Vốn tưởng rằng chuyến du ngoạn này sẽ dễ như trở bàn tay, vốn tưởng rằng có Mạc Thiên Phong tu vi cao thâm bên trong tông phái bảo vệ, vốn tưởng rằng dựa vào thân phận thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông của mình, ở trong Đông Huyền Vực đủ để tung hoành.
Hắn mơ cũng không ngờ được, cho dù là cho tới bây giờ, cũng vẫn chấn động không thể tin được. Mạc Thiên Phong, chỉ trong nháy mắt đã bị thanh niên áo tím này chém chết. Thậm chí ngay cả nguyên anh cũng không thể chạy thoát. Thanh niên áo tím kia ở trong mắt hắn giờ phút này đã hóa thân một mãnh thú kinh khủng tột cùng ở trong trời đất. Thân ảnh đang từng bước đi tới kia khiến cho tiếng thét của thanh niên áo xanh lục càng thê lương hơn.
- Ta là thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông, nếu ngươi giết ta, cha ta là Hứa Long chắc chắn sẽ đồ sát toàn bộ Quy Nhất Tông!
Hắn sợ, một nỗi sợ chưa từng có. Ở trong đồng tử hai mắt hắn, hình ảnh áo tím kia càng ngày càng đậm, cuối cùng, đã che khuất toàn bộ. Con linh thú màu đen ở dưới chân hắn trong lúc run rẩy lui về phía sau, các giác quan của linh thú này đã căng ra hết cỡ, sự sợ hãi đối với Vân Không, so với chủ nhân Hứa Phi Đức kia cũng không kém mấy.
- Ngươi dám làm ta bị thương, Tử Đạo Tông ta sẽ đi tới cùng trời cuối đất truy sát nhà ngươi!
Hứa Phi Đức kia sau khi sự sợ hãi đã lên đến cực hạn, dường như phát điên, gào thét như vỡ cả họng, tay phải hắn vỗ lên túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một đóa sen màu đen. Đóa sen này toàn bộ đen nhánh, nở ra một cách yêu dị, tỏa ra hàn quang, bao phủ bộ mặt nhăn nhó của Hứa Phi Đức. Đang muốn đem bản mệnh pháp bảo do phụ thân cho mở ra, nhưng trong phút chốc, một ngón tay xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn như nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng kì thực trong nháy mắt đã điểm tới giữa mi tâm của hắn.
Ầm một tiếng, Hứa Phi Đức phun ra máu tươi, hai mắt tan rã, còn có hai hàng máu tươi từ trong hốc mắt chảy xuống, thân thể như diều đứt dây bay về phía sau. Thanh âm ầm ầm kinh thiên động địa, một màn sương máu lớn từ bên trong thân thể hắn không ngừng phun ra, nhuốm đỏ một vùng, nhìn rất kinh khủng… Kim Đan của hắn sụp đổ, mang máng nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch. Thân mình như bay trên mây, nhưng càng ngày càng suy yếu, trống ngực đập thình thịch kia cũng càng ngày càng yếu đi, dường như từ một thế giới khác, trong lúc mơ hồ, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Giờ phút này, phía sau tứ đại trưởng lão của Quy Nhất Tông ở đằng xa, những đệ tử đích hệ của bọn họ cũng đã bay tới. Cảnh tượng cuối cùng mà những đệ tử này nhìn thấy chính là người dính đầy máu kia hóa thành một hình cánh cung đỏ như máu, dường như là một cơn mưa máu rơi xuống.
Dương Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng phía trước, thân thể run lên, cắn môi dưới, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Hứa Phi Đức đã chết, thân thể tan vỡ, cũng giống như Mạc thúc tiêu tan giữa trời đất. Trên tay phải của Vân Không có thêm một đóa sen màu đen nở rộ, còn có một túi trữ vật.
Nếu người mà Hứa Phi Đức uy hiếp không phải là Vân Không, mà là một tu sĩ bản địa của Đông Huyền Vực, thì còn ít nhiều có tác dụng. Nhất là một vài môn phái không bẳng Tử Đạo Tông, cho dù là xúc động, nhưng cũng sẽ do dự, cuối cùng cũng kiềm chế mà không dám giết. Dù sao trong tứ đại địa vực, danh vọng của Tử Đạo Tông rất lớn, đủ để đứng trong mười tông đứng đầu. Càng quan trọng hơn chính là tên Hứa Long này! Người này tư chất cực cao, cho dù là ở tứ đại địa vực, cũng là cực kỳ hiếm thấy, thanh danh hiển hách! Nhưng tất cả những lời uy hiếp này đối với Vân Không cũng không có bất kỳ một tác dụng gì. Hắn cũng không phải người trong tứ đại địa vực, thân không vướng bận, cũng có thủ đoạn riêng của mình...
Hắn vung tay áo lên, con linh thú màu đen đã mất đi chủ nhân kia trong lúc run rẩy không dám bỏ chạy, lập tức hóa thành một đạo hắc quang bị Vân Không thu lấy, không có một chút phản kháng nào.
Chân trời đã bừng sáng, một ngày mới theo ánh nắng ban mai dâng lên, bắt đầu. Cầu vồng cũng không còn lờ mờ, mà trở nên sáng ngời, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng khắp không trung, bao phủ trời đất, bao phủ sơn môn Quy Nhất Tông, còn bao phủ tầm mắt, bao phủ tâm thần của tất cả những người trong Quy Nhất Tông.
Tử sam phiêu diêu, thân ảnh của Vân Không tựa như hơi nghiêng đầu lại, lộ ra nửa khuôn mặt mơ hồ dưới ánh nắng của buổi sớm mai, hoá thành một đạo cầu vồng rồi biến mất. Từ đầu tới cuối, không có bất cứ một tu sĩ của Quy Nhất Tông nào nhìn thấy được mặt Vân Không, thứ duy nhất bọn họ thấy được chính là bóng lưng bất khuất cùng với thân tử sam kia.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có một vài tiếng hít thở ngày càng nặng nề. Trong tứ đại trưởng lão của Quy Nhất Tông ngoài Liễu Bạch Tô, ba người còn lại đều nhìn lẫn nhau, tâm thần đều chấn động. Trong thời gian ngắn ngủi này, bọn họ từ trong sự tuyệt vọng và bi ai, nhanh chóng bị nỗi khiếp sợ thay thế. Sự biến hóa của tâm tư này quá nhanh, cho nên cho tới bây giờ, đều có một loại cảm giác mơ hồ.
- Hắn… hắn là ai!
- Vị tiền bối này tại sao lại giúp Quy Nhất Tông ta?
- Giết Mạc Thiên Phong trong nháy mắt. Rốt cuộc hắn có tu vi gì?
- Hắn có ánh mắt tím!
Liễu Bạch Tô nhẹ giọng nói, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Vẻ mỉm cười này, từ khi sư tôn bị trọng thương cho đến nay chưa từng xuất hiện. Nàng tươi cười như đóa hoa nở rộ, toát lên phong thái xinh đẹp và vui vẻ.
Ba vị sư huynh của nàng ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, nhìn Vân Không biến mất ở phía chân trời, trở nên trầm mặc. Nhưng sự chấn động trong tâm thần cũng tạo nên những rung động mà rất lâu mới có thể bình phục.
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, các đệ tử đích hệ của các trưởng lão mới bùng phát lên tiếng hoan hô kịch liệt, nghênh đón cầu vồng, hóa thành những đạo kiếm quang, dưới sự dẫn dắt của tứ đại trưởng lão, quay về Quy Nhất Tông.
- Mạc Thiên Phong, Hứa Phi Đức đã chết, Tử Đạo Tông tuyệt đối sẽ không để yên.
Trong tứ đại trưởng lão đang tiến về phía trước, một lão già áp chế sự khiếp sợ trong lòng, sắc mặt nổi lên vẻ ưu tư, truyền thần niệm của mình cho ba người còn lại.
- Lúc sư tôn quy tiên đã từng nói bốn chữ "Phía bắc, mắt tím." Vị tiền bối lúc trước ta nhận thấy ánh mắt có tử quang, tất nhiên là người sư tôn nói tới. Có người này ở đây, nói không chừng Quy Nhất Tông ta cũng chưa đi tới đường cùng!
- Nhưng vị tiền bối này rốt cuộc là ai, có ở trong Quy Nhất Tông hay không. Ta đã quan sát toàn bộ ba mươi mốt phàm nhân kia, nhưng không phát hiện được gì.
- Hắn có thể giúp chúng ta một lần, sẽ trợ giúp chúng ta lần thứ hai!
Thần niệm của Liễu Bạch Tô lộ ra vẻ kiên định, khiến cho ba người còn lại trở nên trầm mặc.
- Tìm cũng vô dụng, nếu vị tiền bối này không muốn cho chúng ta biết, như vậy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Liễu Bạch Tô hai mắt sáng ngời, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười, tay phải vỗ túi trữ vật, đưa vào trong đó một luồng ám lực, hủy diệt toàn bộ cuốn tranh cổ bên trong đó.
Man Thiên Hải là một vùng biển rộng lớn, tồn tại nhiều đảo lớn nhỏ, cùng với đó là vô số mãnh thú, Man Thiên Hải như là biên giới tự nhiên ngăn cách Đông Huyền Vực với một địa vực khác gọi là Tây Lang Vực.
Tây Lang Vực này phải lớn hơn Đông Huyền Vực hơn ba lần. Các khác biệt rõ ràng so với Đông Huyền Vực, đó là Tây Lang Vực không chỉ tồn tại một tông phái, mà tồn tại tam đại tông phái, trong đó có Tử Đạo Tông. Ngoài ra còn có nhiều môn phái cùng gia tộc tu chân nhỏ khác, thực lực không đáng kể.
Giờ phút này, bên trong một vực sâu cách Tử Đạo Tông không xa, một tiếng rít gào bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy một con mãnh thú giống như hổ dài tới trăm trượng từ bên vực sâu kia xông ra, mang theo ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm sơn môn Tử Đạo Tông phía trước, mang máng như có thể nghe thấy được ở trong tông môn này, có một con thú mẹ đang kêu gào thảm thiết.
Trong tiếng rít gào thân ảnh nó như điện, lao thẳng đến sơn môn Tử Đạo Tông. Tốc độ quá nhanh, dường như trong nháy mắt đã tới gần, đầu chạm vào tầng ánh sáng phòng hộ bên ngoài tông môn. Lập tức tầng ánh sáng phòng hộ bên ngoài nhanh chóng lóe lên.
Con mãnh thú giống như hổ kia trong tiếng rít gào lại một lần nữa xông tới, nhưng lúc này, một đạo quang mang từ bên trong Tử Đạo Tông lao ra, với tốc độ khó có thể tưởng tượng được trong nháy mắt đã tới. Bên trong đạo quang mang này là một nam tử trung niên, mặc kim bào, có vẻ cực kỳ nguy hiểm. Chỉ là người này ánh mắt sâu xa, lông mày lãnh đạm sụp xuống, thoạt nhìn có một chút âm trầm.
Tốc độ của hắn cực nhanh, đã xuất hiện tàn ảnh, trong nháy mắt phá vỡ tầng ánh sáng phòng hộ, trực tiếp bay vào trong hư không, vung tay phải lên. Chỉ thấy một đạo kim quang tràn ngập, ngay lập tức bao vây lấy con mãnh thú giống như hổ kia.
- Luyện.
Thanh âm lạnh như băng vang lên, đạo kim quang vờn quanh con mãnh thú lập tức hóa thành một cái lò luyện đan rất lớn, cấp tốc xoay tròn. Bên trong bỗng nhiên có tiếng rống thảm thiết, chỉ không quá lâu sau, tiếng rống kia dần dần tiêu tan, cuối cùng biến mất.
- Chúc mừng tông chủ lại bắt được một Cực Địa Hổ Thú, chắc chắc không bao lâu nữa, Tinh Hổ Hồn Đan của tông chủ sẽ có thể luyện thành!
Tiếng cười dài vang lên. Ở bên cạnh nam tử mặc tử kim bào, một lão già mặc áo trắng hiện ra, ôm quyền cười nói.
Nam tử trung niên kia cười âm trầm, nhưng đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, tử bên trong túi trữ vật lấy ra một ngọc giản. Ngọc giản kia trong lúc run rẩy kêu lên một tiếng rắc, vỡ ra, từ bên trong bay ra một tia tàn hồn. Hình dáng của tàn hồn kia chính là Hứa Phi Đức, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi trước khi chết, tiêu tan ở trước mặt nam tử trung niên.
- Thiếu tông chủ!
Lão già áo trắng bên cạnh nam tử trung niên nhất thời thu hồi nụ cười, nam tử trung niên kinh ngạc nhìn tàn hồn kia dần dần tiêu tan, không hề cử động, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lão già bên cạnh hắn tâm thần rung động, nhìn tông chủ bên cạnh, chỉ thấy trong lòng run lên. Hắn đã đi theo tông chủ này nhiều năm, biết được đối phương càng bình tĩnh, lại càng biểu hiện sự tức giận điên cuồng.
- Hứa Phi Đức vừa rồi đi tới nơi nào?
Hồi lâu sau, nam tử trung niên kia mở hai mắt, một vẻ bi ai thiêu đốt trong mắt hắn, nhưng thanh âm của hắn cũng bình tĩnh một cách đáng sợ.
- Thiếu tông chủ… thiếu tông chủ đã đến Quy Nhất Tông.
Lão già cúi đầu, cung kính nói.
- Quy Nhất Tông. Việc này vì sao không ai bẩm báo với ta?
Thanh âm của nam tử trung niên vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lọt vào trong tai lão già cũng làm cho thân thể hắn run lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một việc, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
- Thiếu tông chủ… Hắn thân là người tu đạo, nhưng lại vẫn mê mẩn nữ sắc, cuồng vọng tự đại, lấy danh nghĩa thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông những năm gần đây đã hại những nữ đệ tử của không ít tông phái, làm ra chuyện hấp thụ nguyên âm độc ác như vậy…
Không đợi lão già nói xong, nam tử trung niên lắc đầu.
- Tông chủ… Mặt lão già không còn chút máu.
- Người nào đi cùng với hắn đến Quy Nhất Tông? Chắc là Mạc Thiên Phong rồi, tiên tiểu tử này từ bé đã được Mạc Thiên Phong chăm sóc khôn lớn, trong mắt hắn, Mạc Thiên Phong này chính là người cha thứ hai của hắn. Hắn tới Quy Nhất Tông, chắc là đã để ý tới Liễu Bạch Tô của Quy Nhất Tông, lại thừa dịp lão thất phu kia bỏ mạng, muốn làm cho Quy Nhất Tông trở thành tẩm cung của hắn.
Lão già trầm mặc, hắn biết toàn bộ những lời mà tông chủ nói đều là sự thật.
Nam tử trung niên ngẩng đầu, nhìn bầu trời mù mịt phía trước, yên lặng nhìn một chút rồi xoay người về sơn môn.
- Tên nghịch tử không nên người này, chết thì cũng đã chết rồi, từ nay về sau thế gian cũng bớt đi một mối họa. Chỉ là, rốt cuộc ta cũng mang thân phận cha của hắn, nếu như hắn thích Liễu Bạch Tô kia, ta cũng phải đem nữ tử này chôn cùng hắn… Về phần kẻ giết hắn, cũng phải chôn cùng với hắn.
Lời nói bình tĩnh của nam tử trung niên dường như không hề có một chút tình cảm nào.
Lão già ở phía sau lưng hắn giờ phút này sắc mặt càng tái nhợt hơn, do dự một chút, cắn răng nói:
- Tông chủ, trước khi thiếu tông chủ đi, lão phu đã nghe Mạc Thiên Phong nói… thiếu tông chủ muốn trước tiên đi tới Tử Vân Các lấy Thiên Âm Phiến của Tử Đạo Tông ta ở đó, nói là muốn bắt lấy hồn phách của Liễu Bạch Tô cùng với hồn phách của những nữ tử thu được trước đây phong ấn vào trong đó để nuôi dưỡng Âm Qủy.
- Nghịch tử!
Bóng dáng của nam tử trung niên kia đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, vẻ bình tĩnh trong hai mắt biến mất, lộ ra cơn giận ngập trời, còn có một sự đáng sợ cùng với kinh hoàng đến từ trong tâm thần tràn ngập toàn thân.