Chương 11: Sư thúc tổ

Không bao lâu sau khi Vân Không ra tay diệt Mạc Thiên Phong và Hứa Phi Đức, những đạo cầu vồng do người của Quy Nhất Tông hóa thành đã trở về nơi ở trong tông, đều mang theo những sự hưng phấn. Liễu Bạch Tô cũng không trở lại tòa nhà ở dãy núi phía nam, mà đi cùng với Dương Tuyết đến khu vườn dược thảo.

Hai người con gái này dung mạo đều xinh đẹp, giờ phút này đứng chung một chỗ, quả thực có một vẻ đẹp hút hồn không thể cưỡng lại. Những đệ tử ở đằng xa nhìn thấy đều hoảng hốt trong chốc lát, những nghĩ đến thân phận của Liễu Bạch Tô, toàn bộ cũng lập tức tỉnh táo lại, đang muốn đi tới bái kiến, nhưng lại bị Dương Tuyết phất tay đuổi đi, hiển nhiên hai người giờ phút này không muốn bị quấy rầy.

- Sư tôn, hắn, đang ở chỗ này.

Trong lòng Dương Tuyết xao động kịch liệt, nhẹ giọng đứng bên cạnh sư tôn nói.

Liễu Bạch Tô yên lặng nhìn căn nhà gỗ bình thường bên trong vườn dược thảo, do dự một chút, đi vào trong vườn. Dương Tuyết theo phía sau tiến vào, tâm lý rất khẩn trương, nàng thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đang đập rộn ràng. Căn nhà của Vân Không đang đóng cửa, hai thầy trò Liễu Bạch Tô yên lặng đứng ở ngoài cửa, dường như trở nên trầm mặc. Hồi lâu sau, Liễu Bạch Tô mím môi dưới, nhẹ giọng nói:

- Tiền bối có ở đây không?

- Không có!

Một thanh âm bình thản từ trong nhà truyền ra, lọt vào trong tai hai thầy trò Dương Tuyết. Hai người không khỏi sửng sốt, hiển nhiên không nhờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Liễu Bạch Tô mỉm cười, vô cùng xinh đẹp. Nàng hướng về phía căn nhà khom người thi lễ, nhẹ giọng nói:

- Sư tôn ta năm xưa từng có một vị sư thúc, tên là Lăng Phàm. Lăng sư thúc tổ một lòng truy cầu tiên đạo, cả đời ngoài một lần đi ra ngoài rồi mất tích, còn chưa bao giờ đi ra khỏi Đông Huyền Vực, cho dù là Chủ Tông cũng chưa từng đến, bằng hữu lại càng ít, thậm chí ngay cả ở trong Quy Nhất Tông, với mọi người cũng giữ khoảng cách rất xa, cũng không có một ai đã từng nhìn thấy hắn. Cho dù là ba vị sư huynh của ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ có vãn bối năm đó ngẫu nhiên nhìn thấy được một bức họa của hắn, sư tôn đã một mình đưa cho ta xem. Bức họa này đã có từ rất lâu, cho tới bây giờ đã hư hại không thể chịu nổi, vừa rồi trên đường trở về đây, nó đã bị phá nát.

Nói xong lời này, Liễu Bạch Tô cung kính rời khỏi vườn dược thảo, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Dương Tuyết đối với lời nói của sư tôn hoàn toàn không hiểu gì, nàng không rõ sư tôn nói những lời này là có hàm ý gì.

Vân Không đang khoanh chân ngồi trên giường trong phòng, giờ phút này ngẩng đầu, mắt lộ ra tinh quang, dường như có thể xuyên thấu gian phòng, nhìn lên người Liễu Bạch Tô đang đi ra ngoài khu vườn. Liễu Bạch Tô dừng lại, không quay đầu, vẫn giữ được sự bình tĩnh, đi ra khỏi khu vườn.

- Quả là một nữ tử thông minh!

Vân Không thu ánh mắt lại. Ngoại trừ lần ở trên núi, hắn cùng với Liễu Bạch Tô không còn một lần tiếp xúc nào, nhưng nữ tử này dĩ nhiên đã thông qua manh mối mà đệ tử báo cáo, kết hợp với lần nói chuyện nửa ngày trên núi cùng với vừa rồi nhìn thấy Vân Không ra tay giết Mạc Thiên Phong và Hứa Phi Đức mà có những phân tích kinh người như vậy.

Lời nói vừa rồi của nàng, Dương Tuyết nghe không hiểu, nhưng với trí tuệ của Vân Không cũng hiểu được rõ ràng. Liễu Bạch Tô này hiển nhiên đã đoán được mình chính là người đã xuất thủ kia, dường như đã rất chắc chắn. Theo nàng, mình có tu vi như vậy, mà lại muốn ẩn mình trong Quy Nhất Tông, ngoài nguyên nhân có ý đồ với Quy Nhất Tông, tất nhiên là không muốn người khác biết.

Chỉ là Quy Nhất Tông này, Liễu Bạch Tô nghĩ không ra có cái gì có thể khiến cho mình có ý đồ, cho nên đối với khả năng muốn quy ẩn càng chắc chắn hơn. Vì thế, nếu Vân Không tiếp tục ở lại Quy Nhất Tông, thì cần phải có một thân phận khiến cho người khác không nghi ngờ. Lời nói của Liễu Bạch Tô lúc trước, chính là để cho Vân Không một thân phận.

Trầm ngâm ít lâu, khóe miệng Vân Không lộ ra vẻ mỉm cười, thì thào lẩm bẩm:

- Lăng Phàm… thân phận như vậy cũng có thể khiến cho ta ở trong Đông Huyền Vực này có căn cơ!

Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa mưa kết thúc, Đông Huyền Vực chào đón khí hậu ấm áp quang đãng. Vân Không dường như đã quen với tập quán sinh hoạt ở Quy Nhất Tông này, cả ngày nghiên cứu thuật luyện đan.

Dương Tuyết đối với Vân Không ở căn nhà bên cạnh này rất cung kính, mặc dù đối phương thủy chung vẫn chưa có mở miệng thừa nhận, nhưng Dương Tuyết với trực giác của người con gái đã nhận định Lương Sơn này chính là người mặc áo tím kia.Nhất là khi nghĩ đến bóng dáng của đối phương ở bên trong tâm thần mình cùng với phong thái xuất ra một chỉ kia, Dương Tuyết đều trở nên khẩn trương, ví dụ như giờ phút này, nàng nhìn Vân Không ở trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu giải thích:

- Đây là Ngưng Toái Thảo, một phụ dược để luyện đan, phần lớn những phương pháp luyên đan của Quy Nhất Tông ta đều cần loại dược thảo này…

Đối với hiểu biết về dược thảo, trong Đông Huyền Vực hễ là tu sĩ đạt tới một trình độ nhất định, đều hiểu biết được không ít, điều này đối với thuật luyện đan, thế mạnh của Đông Huyền Vực có quan hệ rất lớn. Cái nàng cảm thấy khó hiểu chính là, những kiến thức đơn giản này mà Tằng Ngưu trước mắt lại không hề biết một chút nào.

Vân Không muốn luyện đan, trước tiên cần phải nhớ được tên tất cả những loại dược thảo có trong Đông Huyền Vực này, vì thế Dương Tuyết ở bên cạnh trở thành đối tượng để Vân Không hỏi.

- Mặc Vân Chi này là một trong những chủ dược để luyện chế Khuyết Nguyệt Đan.

Trong vẻ lạnh lùng của Vân Không mang theo một sự bình tĩnh, tận dụng tối đa thời gian, đem toàn bộ những loại dược thảo trong khu vườn này nhớ kỹ.

- Ở đây không có Kim Lân Hoa sao?

Vân Không nhìn thoáng qua khu vườn, hỏi. Hắn ở trong đạo quán đã nhìn thấy ở bên trong ngọc giản, trong phương pháp luyện Dung Hồn Đan từ tầng sáu trở lên, ngoài hồn phách của mãnh thú, quan trọng hơn là ba loại dược thảo, một trong số đó là Kim Lân Hoa.

- Kim Lân Hoa chỉ có chể sinh trưởng trên một vùng đất có máu Kim Lân Thú rớt xuống, nghe nói nơi Kim Lân Thú sinh sống ở vùng núi của Bắc Hùng Vực, ở trong Quy Nhất Tông ta thực sự không có.

Dương Tuyết giải thích.

Vân Không gật đầu, không để ý tới Dương Tuyết nữa, mà cúi đầu dựa theo phương pháp luyện đan trong trí nhớ lấy một ít dược thảo, xoay người đi vào trong nhà. Nhìn Vân Không hái dược thảo, Dương Tuyết rất đau lòng, nhưng cũng không dám biểu lô ra mặt. Nhìn thấy Vân Không đi vào nhà, vội vàng nói:

- Việc… việc luyện đan này cần phải đến đan phòng, đan phòng ở Đông Uyển, nơi đó chẳng những có lò luyện, có thể dẫn dắt địa hỏa, mà còn có trận pháp phòng hộ, cho dù đan tạc, cũng sẽ không bị nguy hiểm.

- Không cần.

Vân Không vẫn không quay đầu lại, đi vào trong nhà.

Mãi cho đến khi Vân Không rời khỏi, Dương Tuyết mới dậm chân, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng. Khu vườn dược thảo này đều là công sức khổ cực của nàng, còn có một vài loại cây sư tôn ở sơn mạch bên ngoài đầy rẫy mãnh thú, từ những rừng rậm hoang dã đầy rẫy nguy hiểu lấy được mang về đây trồng. Có thể nói, những cây dược thảo này đều thuộc về sỡ hữu của Dương Tuyết và sư tôn nàng.

Điểm này, đệ tử trong tông phái đều biết, tuyệt không có ai có dũng khí đến nơi này lấy thuốc. Ở trong mắt Dương Tuyết, mức độ quan tâm đối với những dược thảo này cực cao, hôm nay trơ mắt đứng nhìn Vân Không hái những dược thảo này, lại còn không nghe lời khuyên bảo đã đi vào trong phòng luyện đan, nhất là nghĩ đến người này ngay cả tên dược thảo cũng chưa nhớ được, hiển nhiên việc luyện đan này cũng chẳng ra gì… Một khi nào cho đan tạc, chẳng những phòng ốc bị hủy hoại, mà sợ rằng khu vườn này cũng sẽ bị liên lụy. Trong lòng lo lắng, Dương Tuyết lại dậm dậm chân, nhưng không dám tiến đến gần.

- Hừ, luyện đan mà không đến đan phòng, hiển nhiên bản thân đã có lò luyện rồi, lại ỷ vào tu vi của mình cao, chỉ biết khi dễ những tiểu bối như ta, ỷ thế hiếp người!

Dương Tuyết càng nghĩ lại càng tức giận, khuôn mặt xinh xắn trầm xuống, kiên quyết khoanh chân ngồi ở bên, nghĩ rằng nếu lát nữa đan tạc, sẽ đem hết sức mình ra để bảo vệ thảo dược, thiện cảm đối với Vân Không lúc trước giờ phút này cũng giảm đi phân nửa.