Chương 12: Luyện đan

- Cuồng vọng, tự đại!

Nhất là khi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Vân Không, Dương Tuyết lại càng tức giận hơn.

- Luyện đan và tu vi tuy có liên quan, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, mà cần phải có kinh nghiệm cùng với vô số lần thử nghiệm. Cho dù tu vi có cao tời đâu, khả năng luyện đan thành công cũng không cao!

Dương Tuyết nhăn đôi lông mày thanh tú, tập trung toàn bộ tinh thần, bất đắc dĩ bảo vệ nơi này.

Vân Không không hề chú ý tới sự ấm ức của Dương Tuyết, sau khi quay về phòng liền khoanh chân ngồi dưới đất, vung tay phải lên, những dược thảo vừa hái toàn bộ bay lên. Tay trái của hắn xoè ra, ngay lập tức trong bàn tay có ngọn lửa thiêu đốt. Luyện đan, không nhất định phải có lò luyện! Tác dụng của lò luyện đan là không để cho dược khí tiết ra ngoài, còn có tác dụng ngưng tụ ngọn lửa, khiến cho đan dược ở trong đó thành hình. Đối với Vân Không mà nói, những việc này cũng không thành vấn đề.

Thiên địa chi hỏa theo hắn khống chế, giờ phút này ngọn lửa trên tay gào thét lao ra, ở bên ngoài thân thể Vân Không hóa thành một hỏa xà. Sau hi vờn quanh một vòng ngưng tụ ở phía trước hắn, không ngừng co lại trở thành một hỏa cầu.

Ánh mắt bình tĩnh, Vân Không túm một cái vào hư không, những dược thảo trôi nổi ở phía trước lập tức theo phân lượng khác nhau chia ra, một phần lưu lại ở trên không trung, phần còn lại dung nhập vào bên trong hỏa cầu. Đây là lần luyện đan đầu tiên của Vân Không, mặc dù chỉ là một đan dược tầng thứ ba, nhưng thần sắc của Vân Không vẫn rất ngưng trọng, nhìn chăm chú hóa cầu, ánh mắt có thể nhìn xuyên thấu vào trong.

Những dược thảo ở bên trong hỏa cầu nhanh chóng hòa tan, cuối cùng trở thành những mảnh vụn, nhưng dưới sự khống chế của Vân Không đối với ngọn lửa không trở thành tro bụi, mà ngưng tụ lại với nhau, với một phương thức đặc biệt hấp thụ dược tính của nhau, bắt đầu dung hợp.

Ít lâu sau, Vân Không lấy từ trong túi trữ vật lấy ra một đạo hắc quang, túm lấy trong lòng bàn tay. Bên trong đạo hắc quang là hồn phách một con linh thú giống như cá sấu, chính là linh thú của Hứa Phi Đức. Khi nó còn đi theo Hứa Phi Đức cực kỳ ngang ngược, thông thường chỉ cần Hứa Phi Đức ra lệnh một tiếng, sẽ nuốt lấy những phàm nhân cùng với những tu sĩ bị trọng thương một cách tàn nhẫn, vị ngọt của máu ở giữa hàm răng làm cho nó có cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Nhưng lúc này, thú hồn toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngừng gầm nhẹ, muốn thoát ra khỏi bàn tay của Vân Không. Nhưng cho dù nó giãy giụa thế nào cũng vô dụng ích. Theo tay phải của Vân Không vung về phía trước, thú hồn này trong tiếng kêu thảm bị vứt vào trong hỏa cầu. Ngay khi tay phải của Vân Không rút ra khỏi hỏa cầu, đan dược ở bên đã luyện thành một nửa run lên phát ra một luồng sức mạnh có tính hủy diệt, ầm một tiếng sụp đổ, hóa thành một lực xung kích quét ngang ra phía ngoài, nhưng lập tức bị hỏa cầu bao bọc bên ngoài ngăn cản, chỉ truyền ra tiếng vang khe khẽ mà không phá tan được hỏa cầu.

- Đan tạc!

Dương Tuyết ở bên ngoài ngay khi nghe thấy thanh âm kia liền nhanh chóng đứng lên, thần sắc khẩn trương. Nhưng đợi hồi lâu, cũng không có bất cứ một lực xung kích nào xuất hiện, mà chỉ thấy Vân Không sắc mặt âm trầm từ bên trong nhà đi ra, ở trong khu vương lại hái không ít thảo dược rồi quay trở vào.

Dương Tuyết phản ứng lại, lập tức giận dữ giậm chân, có ý đi tới chỗ Vân Không để tranh luận. Nhưng nghĩ tới thần sắc vừa rồi của Vân Không, cũng không dám tiến lên, trong lòng hung hăng tự nói:

- Ỷ thế hiếp người! Hừ, lần này nhất định cũng sẽ đan tạc!

Lời nói của Dương Tuyết đã ứng nghiệm, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi Vân Không đã luyện đan mười sáu lần. Ngoài lần đầu tiên và lần cuối cùng thì tất cả đều thất bại, mỗi lần thất bại hắn đều lặng lẽ truy tìm nguyên nhân, sau đó đi ra khỏi phòng để tiếp tục hái thảo dược.

Nhìn thấy khoảng sân trồng thuốc nhỏ ba ngày trước vẫn sinh cơ bừng bừng, lúc này hầu như đã trở thành mảnh đất hoang vu, Dương Tuyết cũng cảm thấy có chút khó chịu, vành mắt đỏ lên. Mảnh sân trồng thuốc nhỏ này chứa đựng nhiều tâm huyết của nàng, ngày xưa dù chính mình luyện đan cũng rất chú ý chọn lựa nên cũng không tiêu hao quá nhiều.

Nhưng chỉ trong ba ngày mà dược thảo đã hầu như không còn. Tuy ba ngày nay không xảy ra tiếng nổ đan dược trùng kích giống như lần đầu tiên, dù có thể hủy diệt hơn phân nửa vườn thuốc những cũng tốt hơn rất nhiều so với tính cảnh tra tấn lúc này.

Nhìn qua tình cảnh trước mắt làm Dương Tuyết cảm thấy vô cùng sầu muộn, nàng nhìn về căn phòng phía trước mà không sinh ra chút cảm tình nào. Cuối cùng nàn cũng không thể chịu đựng nổi, vọt tới đẩy cửa phòng ra. Nàng nhìn chằm chằm vào Vân Không đang khoanh chân ngồi trong phòng luyện đan, đang cầm trong tay một viên đan dược thành phẩm.

Đặc biệt là Vân Không lại đang nhìn đan dược nở nụ cười làm Dương Tuyết cảm thấy vô cùng đáng giận. Nụ cười này rơi vào mắt Dương Tuyết làm lửa giận trong mắt nàng tăng vọt trong nháy mắt:

- Lương Sơn!

Dương Tuyết nghiến răng nghiến lợi rồi hít vào một hơi thật sâu. Nàng nghĩ đến những suy đoán về tu vi của đối phương mà bắt buộc phải áp chế lửa giận xuống. Nàng liên tục nói với chính mình không nên tức giận, không nên… Dương Tuyết dịu dàng vuốt vài sợi tóc vương trên má ra phía sau rồi dịu dàng nói:

- Lương Sơn, chúc mừng người cuối cùng cũng luyện thành đan dược, có thể cho ta xem qua được không?

Đã trải qua hơn mười lăm lần thất bại, đã hao tổn rất nhiều dược thảo trong sân, vất vả lắm mới luyện thành một viên đan dược. Trong lúc đó Thú hồn cũng trải qua hơn mười lăm lần dung hợp, cuối cùng Thú hồn thậm chí còn thấy được cảm giác quay trở về còn đau khổ ghê gớm hơn cả tử vong khi dung hợp, hận không thể giúp Vân Không lập tức thành công để "giúp mình bớt đau khổ". Nhìn viên đan dược trong tay, Vân Không rất cảm khái. Thuật luyện đan của Đông Huyền Vực cùng Thú hồn dung hợp lại thì cần phải chú ý rất nhiều thứ, những điều này trên ngọc giản cũng không ghi lại rõ ràng, bắt buộc chính người luyện đan phải tự hiểu ra.

Khoảnh khắc Vân Không nghe được lời nói của Dương Tuyết thì vô thức đưa tay lên sờ mũi. Lúc này ánh mặt trời thuận theo cơ thể Dương Tuyết làm Vân Không nhìn thấy dược viên bên ngoài đã trở nên hoang tàn. Vân Không vung tay phải lên ném đan dược cho Dương Tuyết. Hắn đang muốn nói thêm điều gì đó nhưng lập tức bị cắt đứt bởi một tiếng hét chói tai.

Dương Tuyết mở to mắt nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay, cuối cùng cũng không thể khống chế được lửa giận trong lòng. Khoảnh khắc này cái gì gọi là bóng người tóc tím, gì là phong độ thư thái, tiền bối tu vi cao thâm đều bị nàng quăng ra khỏi đầu. Sau ba ngày tra tấn, Dương Tuyết phải trơ mắt nhìn những dược thảo mình vất vả trồng trọt những năm gần đây bị người ta hái mất từng cây một.

Nhưng cuối cùng chỉ luyện chế ra một đan dược cấp ba, dù đan dược cấp ba cũng rất quý, rất cần thiết cho tu sĩ cảnh giới Kết Đan. Nhưng dược thảo trong dược viên này cũng đủ để luyện chế ra đan dược cấp bốn, nếu được sư phụ luyện chế thậm chí cũng có khả năng thành công tạo ra đan dược cấp năm.

- Lương Sơn ! Ngươi trả dược thảo lại cho ta!

Vành mắt Dương Tuyết đỏ hồng, nàng ngẩng đầu muốn tranh luận với Vân Không, nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện căn phòng đã trống không, đã không còn hình bóng của Vân Không.