Chương 13: Hóa Thần chi uy

Thân ảnh Vân Không huyễn hóa ra trên bầu trời Quy Nhất Tông. Hắn lại dùng tay sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, giọng nói của Dương Tuyết vẫn còn mơ hồ quanh quẩn bên tai:

- Thôi bỏ, không phải chỉ là một dược viên nho nhỏ thôi sao…

Vân Không lắc đầu, chợt im lặng, đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Không lâu sau, từ phía xa xa, trong bầu trời đêm đen nhánh, lại có một vệt cầu vồng như sao băng, mang theo phong bạo như có thể nhấc cả bầu trời lên, ầm ầm lao tới. Trong phong bạo, có một người đàn ông trung niên mặc đồ màu vàng kim, chắp tay cất bước đi ra từ trong hư vô.

Mái tóc gã phất phới, đôi mắt lấp lánh, khí tức trên cơ thể như hòa làm một với đất trời, như ẩn hàm một loại pháp tắc. Một cỗ ý cảnh tuyệt tình, như quấn quanh trời đất, bao bọc bốn phương, khiến cho xung quanh Vân Không, lúc này lại xuất hiện những bông tuyết màu đen.

- Trả lời ta, là ngươi giết đứa con duy nhất Hứa Phi Đức của lão phu?

Nam tử áo kim chính là tông chủ Tử Đạo Tông - Hứa Long. Gã bước tới, đạp vào hư vô, giọng nói lạnh lùng vang lên. Hư vô xung quanh, lập tức băng hàn, gió tuyết màu đen xung quanh, giờ phút này như đều hóa thành hình dáng Hứa Long, đồng thời phát ra giọng nói của gã, dường như giờ phút này, có mấy vạn người, đang đồng thanh chất vấn Vân Không.

Một loại lực lượng Vân Không chưa từng tiếp xúc, giống như một bộ phận pháp tắc của thiên địa, đột nhiên giáng xuống, xuất hiện trong tâm thần của Vân Không, hóa thành tiếng nổ vượt xa sấm chớp từ trước đến nay hắn gặp. Giống như gọi hồn, nhưng gọi hồn, là kêu gọi phá vỡ linh hồn, mà thần thông của Hứa Long lúc này, lại như có thể hình dung là...

Kinh tâm động phách!

Xung quanh lạnh lẽo, giống như ẩn chứa vô tình dung hợp với giọng nói lạnh lùng, giống như thiên uy không có tình cảm, trở thành... Ngôn Xuất Pháp Tùy có thể sánh với pháp tắc!

Đây, chính là Hoá Thần, chỉ một lời nói, đã đủ để tiêu diệt tất cả tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là Nguyên Anh đại viên mãn, trước mặt Hoá Thần, cũng vô cùng yếu ớt.

Ầm!

Tâm thần Vân Không chấn động mạnh mẽ, linh hồn của hắn như muốn tan vỡ rời khỏi thân thể, sinh mệnh chi hỏa của hắn dao động rất mạnh, như sắp tắt đến nơi. Nhưng hắn... Không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường. Vân Không nhắm hai mắt, trên mi tâm (trán) đột nhiên xuất hiện ấn ký hình tia chớp màu bạc. Trong nháy mắt khi ấn ký đó xuất hiện, nó toả ra vô số sợi tơ màu bạc lượn quanh thân thể Vân Không, chui vào từng tấc huyết nhục trong cơ thể Vân Không, cũng dũng mãnh tiến vào Nguyên Thần và linh hồn của hắn. Khiến cho tu vi của Vân Không lập tức từ Nguyên Anh Đại Viên Mãn vọt tăng vọt lên, vượt qua trình độ Nguyên Anh Đại Viên Mãn, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ Hoá Thần Kỳ, có thể coi là nửa bước Hoá Thần.

Lực lượng thần thức của hắn tức thời quật khởi, tất cả bộc phát, đối kháng lại với Ngôn Xuất Pháp Tùy kia!

Trong tiếng nổ, Vân Không lui lại mấy bước, vô số sợi tơ lượn quanh, dùng tốc độ cực nhanh tạo thành một tấm áo giáp màu bạc. Áo giáp này tràn ngập toàn thân Vân Không. Bao trùm cả khuôn mặt hắn, chỉ để lộ đôi mắt và mái tóc tím! lúc ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tử quang băng lãnh.

- Thì ra ngươi chính là cha hắn!

Vân Không nhìn người vừa đi tới, đôi mắt lộ vẻ sắc bén, từ từ cất lời.

- Áo giáp gia tăng tu vi tạm thời này, rất được... Hứa Long đôi mắt nheo lại, tiếp tục lãnh đạm nói:

- Nhưng cho dù áo giáp có thể mạnh lên nhất thời này, vẫn là... châu chấu đá xe!

Vừa nói, Hứa Long cũng không hề dừng bước, mà tiếp tục đi về phía Vân Không. Hành động của gã có liên quan đến tính cách, cũng là phương thức chiến đấu của riêng của Hứa Long gã, khiến cho bất cứ ai đấu pháp với gã đều có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ. Càng lúc càng tới gần, mỗi một bước chân hạ xuống, khí tức của gã lại càng mạnh lên một chút, dung hợp với thiên địa xung quanh cũng chặt thêm một phần. Uy thế Hoá Thần, thể hiện rõ ràng, dường như khiến thiên địa xung quanh thay đổi vì gã.

- Ta hỏi lại lần nữa, à ngươi giết đứa con duy nhất của lão phu?

Hứa Long không nhìn môn nhân của Quy Nhất Tông lúc này đã nhao nhao tụ tập bên dưới, gã không thèm quan tâm. Hứa Long cảm thấy dấu ấn thần thức mà gã lưu lại trên túi trữ vật của Hứa Phi Đức đang trên người Vân Không, từ đó suy ra đầu mối.

Lúc này gã dửng dưng nói, bước chân không hề dừng lại, giọng nói vang động bốn phương, vẻ mặt thong dong, có phần lạnh lùng.

Vân Không nghe Hứa Long nói, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh. Tính cách hắn vốn như vậy, sát khí càng dâng cao, thì càng ít lời, chỉ một câu này của đối phương, đã hoàn toàn chứng minh, Hứa Long đã phán đoán được tất cả rồi .Áo giáp này hắn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, mặc vào hắn có thể đánh ra lực lượng của Hoá Thần Kỳ. Nhưng bởi vì áo giáp này cực kỳ quỷ dị, hắn mặc vào nếu không cẩn thận... thần trí sẽ bị hạn chế, thân thể đều bị áo giáp điều khiển, ngoài ra áo giáp này hạn chế về thời gian sử dụng, sau ba giờ sẽ suy yếu. Áo giáp này tên là Lôi Long Hồn Khải, hắn nhớ rõ trước khi sư phụ lâm chung đã từng nói, vật này luyện chế cực kỳ gian nan, cực kỳ trân quý, không cho phép người ngoài có được!

- Nói nhiều vô ích, ngươi muốn đánh, vậy thì đánh đi.

Vân Không trầm giọng nói, trong khi nói, tay phải đột nhiên đưa lên chộp vào hư không, Biệt Cốt Tà Đao lập tức xuất hiện trong tay, vung về phía trước. Đao khí bắn tới cực nhanh, xé rách không gian, tạo thành âm thanh chói tai.

Một đao kinh thiên này đủ để chém giết tất cả Nguyên Anh, về phần Hoá Thần... Vân Không không đoán trước được, cho nên một đao này, chỉ để thăm dò.

- Vô Tình.

Vẻ mặt Hứa Long bình thường, dửng dưng cất lời, giơ tay phải lên, vạch về phía trước, hình thành một dòng khí lưu. Loại thần thông này, không hề khác gì pháp tắc, đây là thuật pháp thuộc về Hoá Thần. Dòng khí không lớn, chỉ khoảng trăm trượng, trong trăm trượng đó, như tự thành một thế giới. Đây, chính là khác biệt căn bản áp đảo Nguyên Anh của Hoá Thần. Hoá Thần, đã hóa thần thông thành pháp tắc.

Ầm một tiếng, đao khí vừa tiến vào trong phạm vi trăm trượng, lập tức tán thành sương đen, hoá thành những bông tuyết màu đen từ từ lan ra, như muốn bao phủ khắp nơi, nhưng Vân Không lại cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác như đối kháng với cả thế giới.

Sự … cường đại này, loại … vận dụng pháp tắc này, khiến cho Vân Không lần đầu tiên chính thức cảm nhận được sự cường hãn của Hoá Thần.

Lúc này Hứa Long chỉ còn cách Vân Không gần trăm trượng. Vân Không lập tức lui lại, khoảng cách trăm tượng, nhưng dòng khí lưu ý cảnh kia nhìn thì chậm nhưng lại rất nhanh lan đến chỗ hắn.

- Ngươi không cần oán giận trong lòng, chuyện này lão phu hiểu rõ nhân quả, muốn trách, phải trách ngươi không may.

Hứa Long vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh cất lời, đi về phía Vân Không.

Trong khoảnh khắc khi dòng chảy chạm vào cơ thể Vân Không, một tia ý cảnh vô tình ầm ầm tiến vào trong cơ thể Vân Không. Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, phun một ngụm máu tươi. Ngụm máu này vừa phun ra liền hóa thành một khối băng.

Vân Không chỉ cảm thấy thân thể như bị bao phủ giữa đất trời băng giá. Trong đầu hắn nhớ lại sư phụ, thân nhân duy nhất của hắn, đột nhiên lại có cảm giác thoải mái. Nội tâm Vân Không không loạn. Hắn biết một khi toàn bộ thân tình trong ký ức của mình toàn bộ đều tiêu tan, bị cỗ ý cảnh vô tình này ảnh hưởng thì từ đó về sau hắn sẽ trở thành một kẻ không biết gì ngoài giết chóc. Hơn nữa sinh tử của hắn sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào kẻ đã cho hắn mầm mống ý cảnh này.

Không chút do dự, Vân Không kết ấn, điểm một chỉ lên mi tâm. Quát khẽ:

- Lôi Long Hồn Khải, phong ấn, giải!

Một hư ảnh Lôi Long khổng lồ huyễn hóa ra phía sau Vân Không. Lôi Long này mang theo một luồng khí thế hoành tảo thiên địa, ngửa đầu hống lên một tiếng như vật sống. Trong cơ thể Vân Không, tu vi của hắn dùng một tốc độ điên cuồng tăng mạnh. Lúc này giải khai phong ấn trên Lôi Long Hồn Khải, tu vi của hắn trong phúc chốc đã vượt qua hạn chế của nửa bước Hoá Thần, trực tiếp đạt tới Hoá Thần sơ kỳ!

Chẳng qua với tu vi hiện tại của Vân Không, mạo hiểm mở ra đạo phong ấn thì cũng phải chịu đựng hậu quả thật lớn. Nếu cuối cùng không thể thu hồi chiến giáp, thì cái chờ đợi hắn chính là chiến giáp này sẽ cắn trả như thế nào!