Chương 14: Khắc Nhập

Lôi Long Hồn Khải giải phong, sức chiến đấu Hoá Thần sơ kỳ lập tức bộc phát, khiến uy áp từ dòng chảy ý cảnh lên người Vân Không lập tức gặp phải phản kháng mạnh mẽ, xuất hiện một chút vặn vẹo.

Biến hóa đột ngột này khiến cho hai mắt Hứa Long lần đầu tiên co rút lại. Ý cảnh của gã, khiến tất cả tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là Nguyên Anh đại viên mãn, ở trong đó đều không thể không cúi đầu. Thậm chí chỉ cần Hứa Long có suy nghĩ, đối phương lập tức bị ép thành tro bụi. Nhưng Vân Không lại lấy một loại phương pháp kinh người, trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ, thậm chí lúc này, dường như đang chống lại ý cảnh của gã.

- Người này không thể lưu lại, hiện giờ hắn chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, đã có được thực lực đáng sợ như vậy, nếu nhỡ hắn thực sự có ngày Hoá Thần...

Trong lòng Hứa Long, lần đầu xuất hiện ngưng trọng, sát cơ càng lớn, hừ lạnh một tiếng, hung hăng chụp về phía trước một cái. Nhất thời năm đạo khí từ đầu ngón tay phóng ra, giữa không trung chợt hóa thành năm con rết lớn, ầm ầm đánh xuống. Ba động chiến đấu dĩ nhiên sẽ kinh động toàn môn nhân Quy Nhất Tông, uy áp Hoá Thần nặng nề phủ xuống khiến cho không ít kẻ sắc mặt tái nhợt. Liễu Bạch Tô nhìn phát biết ngay Hứa Long là Tông chủ Tử Đạo Tông, đáy lòng trầm xuống, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy thân ảnh áo tím kia, lại nổi lên hy vọng...

Trước ánh mắt mọi người, Vân Không không chút do dự, thân thể tiến về phía trước một bước, lại chỉ dựa vào thân thể, cưỡng ép va chạm cùng với năm con rết hư ảo.

Ầm!

Năm con rết khổng lồ lập tức vặn vẹo, co lại, thì bóng dáng như ma thần của Vân Không hiện ra một cách ngoài mười trượng của Hứa Long, tay phải nâng lên, một quyền hung hăng hạ xuống phía trước.

Không có thần thông, không có thuật pháp, chỉ có một chiến giáp hiện giờ. Chiến lực Hoá Thần của chiến giáp cùng thân thể dung hợp cùng một chỗ, hình thành … một quyền kinh thiên này.

Rầm rầm rầm!

Một quyền của Vân Không, toàn bộ năm con rết trong khoảnh khắc sụp đổ, hoàn toàn chia năm xẻ bảy, nổ tung. Cùng lúc đó, cốt đao bên tay kia như thiểm vung ra. Khoảnh khắc khi Vân Không đánh vỡ năm con rết, liền hung hăng chém về phía Hứa Long.

Ầm!!

Hứa Long nâng hai tay ngăn ở phía trước, sau khi ngăn cản, thân thể chấn động lập tức rút lui, sắc mặt nhanh chóng biến hóa, biểu tình cũng là không thể tin nổi, cũng có khiếp sợ. Bất kể như thế nào lão cũng không thể tưởng tượng được, thần thông của bản thân lại bị một tên tu sĩ Nguyên Anh nổ nát. Cho dù là hiện tại gã nhìn thấy tận mắt, cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Ánh mắt Hứa Long âm trầm, lạnh giọng:

- Quả thật có chút bản lĩnh, có điều cũng chỉ đến vậy mà thôi!

Bàn tay Hứa Long đột nhiên phóng một luồng quang mang màu xám âm lãnh. Ngay sau đó, quang mang ngưng tụ ngưng tụ thành một cái đầu lâu màu xám đường kính khoảng chừng năm trượng.

- Diệt Hồn Cốt Lâu!

Ngay lúc cái đầu lâu màu xám hình thành, trong miệng nó chợt phát ra thanh âm ô ô cực kỳ quỷ dị. Sau đó mang theo thế công đủ để miểu sát một cao thủ Nguyên Anh trong phút chốc, hung hăng oanh kích về phía Vân Không.

Thân thể cảm thụ cỗ kình khí áp bách kịch liệt kia, Vân Không sắc mặt khẽ biến, tay phải nâng lên vung một cái, một cái phất tay này, nhìn như tùy ý, nhưng trực tiếp tạo thành một hư ảnh sói khổng lồ to gần mười trượng, ngửa đầu tru lên, mang theo một luồng sức mạnh đáng sợ, trực tiếp va chạm với cốt lâu của Hứa Long.

Oanh!

Trên bầu trời, năng lượng kinh người ba động lập tức bùng nổ, hư ảnh lang sói cùng với khô lâu đồng thời vỡ tan. Thân hình Vân Không ở giữa không trung lui hơn mười bước mới đứng vững. Kỳ lạ là, cốt lâu tuy vỡ tan, nhưng không tiêu tán hoàn toàn mà hóa thành từng đạo hắc khí, hắc khí nhanh chóng tụ tập lại với nhau hóa thành ba mươi hắc lâu nhỏ hơn. Bọn chúng hung hãn không sợ chết, bay vọt về phía Vân Không.

- Bạo!

Hứa Long gầm nhẹ, đây mới là sát chiêu chân chính, ba mươi khô lâu cùng lúc tự bạo. Mỗi một cái tự bạo, đều có thể sánh với Nguyên Anh chân chính tự bạo. Lực lượng tự bạo của ba mươi Nguyên Anh, cho dù là Hoá Thần cũng phải kiêng dè. Dựa vào một đòn này, lão đã khiến cho không ít đối thủ phải nuốt hận. Trước ánh mắt kinh hãi của Liễu Bạch Tô, Dương Tuyết và nụ cười dữ tợn của Hứa Long, ba mươi cốt lâu bạo liệt ầm vang như sấm động. Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc ở trên bầu trời, hình thành xung kích long trời lở đất, quét ngang bát phương.

- Kiệt kiệt, tiểu súc sinh, nếu chết như vậy thì coi như tiện nghi cho ngươi.

Hứa Long sắc mặt đầy sát ý dữ tợn, cười lạnh nhìn màn khói lửa dày đặc phía trước. Đối với một chiêu này lão tin tưởng, cho dù Vân Không không chết thì cũng bị lột một lớp da.

Khói lửa dày đặc bao phủ phạm vi gần trăm trượng, một lát sau mới chậm rãi tán đi. Trước ánh mắt đầy chấn động Hứa Long, Vân Không từ từ bước ra, một đầu tóc đen tung bay như ngọn lửa, trong lúc này chợt cường hãn hơn, thân thể cao lên một chút, bờ vai mở rộng ra, nhục thể hắn cũng hùng mạnh hơn. Lúc này, sau khi thi triển bí pháp tăng phúc lực chiến, trong cơ thể hắn tràn ngập chiến lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều lần.

- Bí pháp tăng phúc lực chiến!

Đồng tử của Hứa Long co rút lại. Công hiệu bí pháp trực tiếp tăng lên thực lực của bản thân, có thể vượt cấp khiêu chiến. Loại bí pháp này vô cùng hiếm hoi, càng làm cho vô số người đỏ mắt thèm thuồng. Hết áo giáp lại tới bí pháp, sát khí của Hứa Long đối với Vân Không, trong nháy mắt đã mãnh liệt tới cực hạn, thậm chí ở sâu trong nội tâm, còn xuất hiện một tia hối hận hiếm thấy khi đã gây chiến với Vân Không.

- Ha ha, lão tạp chủng, muốn giết ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách đó!

Vân Không quyệt đi vết máu nơi khóe miệng, cười to, hai tay kết ấn, thiên địa năng lượng được hắn dẫn dắt cấp tốc hội tụ, một cái cự chùy chói lọi khổng lồ liền hình thành.

Cự chùy vừa ngưng tụ, một tay Vân Không đã nắm chặt lấy chuôi của nó, dùng một tư thế vô cùng hoa mĩ giáng thẳng về phía Hứa Long. Cự chùy gào thét giáng tới, ngay cả đến không khí cũng bị nổ tung, vang ra từng đợt tiếng chấn động chói tai. Dưới sự gia tăng sức mạnh của Vân Không, cự chùy này dường như đã biến thành khai thiên chùy. Dưới công kích của nó, e là cả một ngọn núi cũng có thể bị bổ đôi.

Đối mặt với thế tấn công mang theo sự điên cuồng này của Vân Không, sắc mặt Hứa Long cũng trở nên trầm xuống. Năng lượng ngưng tụ trong bàn tay tạo thành một cây trường thương màu đen, phía trên trường thương bắn ra từng đợt âm phong, phảng phất như có vố số tiếng gào thét của quỷ thần phát ra vậy. Hứa Long huy động trường thương, hung hăng va chạm với cự chùy.

Đang đang đang!

Hai người đối chiến cực kỳ dữ dội, trên bầu trời thân ảnh ẩn hiện, mỗi một lần tiếp xúc đều sẽ bộc phát từng đạo kình phong đáng sợ. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh cũng bị hai người làm cho biến thành một mảnh hỗn độn.

Lại một cái đối chiêu cực mạnh, kình phong đáng sợ gào thét, hai thân ảnh trong chính giữa đó, cũng đều bị chấn động đến mức bay ngược ra gần trăm trượng, trên mặt đất, dư kình tạo thành hai vết tích cực kỳ dữ tợn.

Ổn định lại thân hình, trên khuôn mặt của Hứa Long cũng hiện lên một chút đỏ. Ánh mắt lão khẽ nheo lại cười lạnh nói:

- Ngươi lúc này, đích xác rất mạnh, nhưng suy cho cùng trên thế gian không có loại bí pháp cùng pháp bảo cường hóa nào là không có hạn chế thời gian, nguồn lực lượng kia tất sẽ phải hao kiệt cho đến hết, ta không tin ngươi có thể duy trì liên tục. Đến lúc đó, lão phu sẽ từ từ xử lý ngươi!

- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!

Nghe thấy vậy, Vân Không cũng cười lạnh. Ánh mắt chợt lạnh lùng, cự chùy bằng năng lượng trong tay trực tiếp hung hăng ném về phía Hứa Long.

Ầm!

Khuôn mặt của Hứa Long nhất thời âm lãnh, hắc thương trong tay đột nhiên rung lên, hắc quang phóng ra. Bên trong hắc quang ẩn chứa một cỗ kình phong cực kỳ sắc bén, xé rách bầu trời, nhanh như chớp đã đâm về phía cự chùy, trực tiếp xuyên thủng qua, khiến cự chùy ầm ầm nổ tung.

Sau khi quăng cự chùy ra, thân thể Vân Không liền thoái lui nhanh về phía sau. Những lời Hứa Long nói không phải vô lý, cả Lôi Long Hồn Khải và bí pháp đều có hạn chế về mặt thời gian, hắn đối với nhược điểm của mình rõ như lòng bàn tay. Sức chiến đấu Vân Không nhìn qua cực kỳ mạnh mẽ không kém Hoá Thần sơ kỳ như Hứa Long, nhưng lại không thể kéo dài. Nếu như bị kéo vào một cuộc triền đấu, như vậy cục diện ưu thế kia sẽ càng lúc càng nhỏ.

- Bản Tông chủ liền cho ngươi tận mắt chứng kiến, cái gì gọi là thủ đoạn của cường giả chân chính!

Hứa Long hàn ý trong mắt chợt lóe lên, quát lớn. Bàn tay xiết chặt, năng lượng vô cùng hùng hậu trực tiếp ngưng tụ thành một tòa núi khổng lồ to gần trăm trượng. Ngọn núi lơ lửng trên bầu trời, phảng phất như che khuất cả ánh mặt trời. Trên ngọn núi, năng lượng cực kỳ cường hãn ba động khuếch tán ra, tràn ngập một cỗ ý cảnh vô tình, ngọn núi tuy là năng lượng ngưng tụ nhưng thoạt nhìn trông giống như một tòa núi thật.

- Sơn Nhạc Đế Ấn!

Tòa núi thành hình, trong mắt Hứa Long lóe lên sát ý dữ tợn, bàn tay khô gầy vung mạnh lên, ngọn núi mang theo uy áp trầm trọng, hung hăng đè ép về phía Vân Không. Nhất thời, tiếng không khí ma sát ầm ầm vang lên, không khí đầy trời nổ tung, không gian xung quanh sơn môn Quy Nhất Tông như bị một cỗ áp lực cường đại vây khốn, không thể trốn tránh, không ít đệ tử dưới Trúc Cơ ngất xỉu, Trúc Cơ Kỳ thì khoé miệng cũng trào ra máu tươi, ngay cả trưởng lão tu vi Kết Đan mặt mày cũng tái nhợt, vội vận chuyển tu vi.

Người ngoài còn thế, càng không nói Vân Không lúc này phải đối mặt với áp lực đáng sợ gì, núi còn chưa tới nhưng không gian xung quanh hắn bị chèn ép đến méo mó, khó có thể di chuyển nửa bước.

Nhìn ngọn núi ập xuống, sắc mặt Vân Không cực kỳ ngưng trọng, hai tay khẽ nâng lên, lập tức một trận âm thanh như tiếng sáo đột nhiên vang lên. Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể Vân Không, hư ảnh giống như một thân cây lập tức biến ảo ra. Loài cây này rất lạ, chưa từng có trên La Vân Đại Lục, lá của nó thon dẹp, thân cây thẳng tắp, phân thành nhiều đốt, nếu được đếm kỹ sẽ có đúng một trăm đốt!

Khoảnh khắc khi thân cây xuất hiện, ngọn núi do thần thông tạo thành như tuyết gặp ánh nắng, bỗng chốc bị hoà tan thành vô số bông tuyết màu đen, dung nhập vào thân cây lạ kia.

Vân Không trong lòng giờ khắc này có một cảm giác không linh, mọi tạp niệm bỗng biến mất. Vân Không, không nhanh không chậm, bình tĩnh nói:

- Khắc Nhập!

Từ trên thân cây lạ kia, một lực hút khổng lồ điên cuồng phát ra. Nhưng lực hút này không ảnh hưởng gì đến sự vật bốn phía, mà chỉ có uy lực đối với duy nhất Hứa Long. Trong khoảnh khắc, Hứa Long đang bàng hoàng vì thần thông của mình bị hóa giải đầy quỷ dị, tức thì trên người loé ra u quang. U quang này xuất hiện quá mức đột ngột khiến cho Hứa Long ánh mắt hắn co rút lại.

Hứa Long lập tức cảm nhận được lực hút khổng lồ kia, thân mình không tự chủ được hướng về phía thân cây lạ bay đến, hắn cuống quýt tung ra 7, 8 bảo vật, nhưng làm sao có thể ngăn cản, hắn rên thảm một tiếng, thân mình không tự chủ được bay vào bên thân cây, thân ảnh Hứa Long chìm dần vào trong thân cây, truyền ra một tiếng gầm rú không cam lòng, dần dần biến mất.