Trong căn phòng mình ở dược viên Nam Uyển, Vân Không từ trong thổ nạp điều tức tỉnh lại. Hắn chậm rãi mở hai mắt, sắc mặt mệt mỏi đến tái nhợt. Thần thông mà hắn vừa thi triển trong trận đánh với Hứa Long tên là Khắc Nhập, thu được từ lần tham dò động phủ của viễn cổ đại năng trước kia, thần thông này hết sức thâm ảo, uy lực khó lường, nhưng tiêu hao nguyên lực cũng cực lớn, tu vi chỉ đạt tới Anh Biến kỳ trở lên mới đủ tư cách sử dụng, còn Hoá Thần Kỳ miễn cưỡng sử dụng nhưng phải hết sức cẩn thận.
Lần đầu sử dụng Khắc Nhập, đã gần như hút cạn toàn bộ nguyên lực trong cơ thể hắn. Đấy còn là dưới tình huống tu vi miễn cưỡng tăng lên Hoá Thần, nếu như là tu vi Nguyên Anh đại viên mãn của hắn, không chừng sẽ bị hút thành thây khô. Tính từ lúc chiến với Hứa Long đã qua một ngày điều tức, nhưng tu vi mới chỉ khôi phục chưa được một phần mười, kinh mạch giống như có bùn lầy gây ứ đọng, khôi phục rất chậm.
Nghiêm trọng hơn là trong người Vân Không tồn tại một cỗ ý cảnh vô tình của Hứa Long, nếu tu vi không nhanh chóng hồi phục để hoá giải, thì sẽ bị cổ ý cảnh này ăn mòn thần trí, hủy hoại đạo tâm, trở thành một "cỗ máy" vô tình chỉ biết sa vào tranh đoạt, giết chóc, tu vi không thể tiến triển. Mới qua ba giờ nhưng Vân Không đã cảm thấy lạnh lẽo như một phàm nhân bình thường giữa trời băng tuyết, mồ hôi lạnh không ngừng tứa ra trên trán.
- Tiền bối, ta có chuyện muốn gặp!
Đang đăm chiêu suy nghĩ, chợt Vân Không nghe thấy tiếng nói thanh thúy vọng từ ngoài cửa.
- Vào đi!
Vân Không nhàn nhạt đáp, hắn vừa nghe liền biết chủ nhân của giọng nói này, là Dương Tuyết.
Dương Tuyết vào phòng, vừa nhìn thấy Vân Không, thì đột nhiên liền ngẩn người, cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình tròn, hai con mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Vân Không.
Vân Không không để ý, sau khi chiến với Hứa Long thì dung mạo hắn đã khôi phục, không còn ngụy trang dưới vẻ ngoài của Lương Sơn dung mạo tầm thường nữa. Mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, thần thái phiêu dật, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường, ánh mắt u buồn, tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Nhất là ánh mắt tím tà dị kia, trong con ngươi thâm thúy tản ra một loại lực vô cùng hấp dẫn, còn có chút ưu thương nhàn nhạt lưu chuyển bên trong, quả thực khiến người nhìn thấy đau lòng, chua xót, hận không thể ôm nam nhân trước mặt này vào lòng an ủi một phen. Ý niệm này vừa xuất hiện, trên mặt Dương Tuyết liền giăng lên hai áng mây hồng, chớp mắt đã lan xuống tận cổ.
Vân Không nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì không?
Dương Tuyết có chút lúng túng, lắp bắp nói:
- Sư... sư... tôn ta bảo ta mang cho tiền bối chút đan dược, nói... là..
- Ta không cần đan dược!
Vân Không hờ hững đáp, đan dược không thể hoá giải ý cảnh vô tình. Chú ý tới thần sắc lúng túng của Dương Tuyết, Vân Không không khỏi thầm cười khổ. Người tu đạo vẫn không chặt nổi thất tình lục dục.
- Thất tình lục dục... Vân Không lẩm nhẩm, chợt ánh mắt sáng lên, thất tình lục dục không phải là tình cảm của con người, trái ngược với vô tình sao!!!
Vân Không nghĩ ngợi một lúc, hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi:
- Có đẹp trai không?
Dương Tuyết gật đầu không ngừng, môi hơi nhếch, mắt cũng không nỡ chớp
- Có thích hay không?
Dương Tuyết dùng sức gật đầu.
- Ha ha.
Vân Không hơi hơi mỉm cười, tới gần Dương Tuyết, một đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Tuyết, ôn nhu nói.
- Nàng làm đạo lữ ta không?
“Chán ghét……!” Ai ngờ chính là, Dương Tuyết nghe Vân Không nói xong, cư nhiên đôi tay bụm mặt, đỏ mặt làm nũng, cũng không chối bỏ, cũng không đáp ứng. Bất quá, động tác của nàng đã chứng minh điều nàng trả lời, không cự tuyệt, vậy chính là đáp ứng nha, suy cho cùng thiếu nữ đều đặc biệt rụt rè, hơn nữa, đây cũng là lần đầu có người ưu tú như vậy thổ lộ với nàng. Giờ phút này, Dương Tuyết có thể nói là vô cùng khẩn trương, tim đập thình thịch, mặt đỏ ướt át, nhắm mắt lại, cả thân thể có chút run rẩy.
“Vậy làm người yêu ta!” Vân Không thấy Dương Tuyết như vậy, chứng tỏ mái đã chịu trống, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười.
Vân Không cũng không nghĩ nhiều nữa, ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân ở phía trước, Vân Không vươn tay bắt lấy tay Dương Tuyết đang bụm mặt, nhẹ nhàng mở ra, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Dương Tuyết trợn to mắt không dám tin, đầu óc trống rỗng, người cứng ngắc. Khi kịp phản ứng lại thì vùng vẫy nhưng bị Vân Không ôm chặt. Dương Tuyết theo bản năng vùng vẫy, nàng càng vùng vẫy thì hắn càng hôn điên cuồng. Đầu lưỡi trơn ướt triền miên trong miệng Dương Tuyết, làm nàng thấy toàn thân tê dại. Nàng vùng vẫy, vô dụng, càng chống cự, Vân Không hôn càng điên cuồng. Có lẽ vì nhận ra điều này nên từ khi nào Dương Tuyết buông xuôi, mặc cho Vân Không hôn.
“Ân!” Thậm chí, Dương Tuyết cũng phối hợp với Vân Không, đỏ mặt, nhắm mắt lại, khẽ rên rỉ, ngực phập phồng liên hồi, thân thể đều đang run rẩy, cực kỳ ngượng ngùng. Hai tay Dương Tuyết quàng cổ Vân Không. Cánh tay Vân Không ôm eo thon của Dương Tuyết, hai người hôn say đắm.
Bóng đêm, trăng sáng, sao thưa.
Không biết hai người hôn say đắm bao lâu sau chợt ngừng.
Vân Không nhìn Dương Tuyết, cười nói:
- Trước kia không nhìn kỹ, hôm nay mới thấy nàng rất đẹp, xứng là mỹ nhân tiên nữ.
- Xấu xa!
Hôn nồng nhiệt qua đi, Dương Tuyết xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Vân Không. Nàng muốn vùng thoát nhưng vô dụng, hắn ôm chặt nàng. Vân Không hai tay nhanh như chớp lột y phục Dương Tuyết, lộ ra thân thể không tỳ vết, hút hồn người. Linh khí phát ra từ da thịt tựa mỹ tiên ngọc điêu.
Trong phòng, ánh đèn bập bùng.
Giường rộng phát ra tiếng kẽo kẹt, mành vải lắc lư như tùy thời sẽ rách.
Dương Tuyết e thẹn nằm ngửa, một đôi bầu sữa tròn như quả táo, hai hạt nhỏ màu hồng phấn dựng cứng lên, cứng như hai hạt đậu đã tách vỏ. Vân Không trên khuôn mặt phát ra quang mang như dã thú, tiếng cười he he dâm đãng cất lên, rồi ghé đầu há miệng ngậm lấy một bên, một tay thì nắm lấy mân mê bên còn lại. Sự mân mê khiến Dương Tuyết rên rỉ không ngừng, như mèo gọi mùa xuân, thân thể như rắn uốn éo qua lại, lộ ra vẻ không thể chờ đợi. Cái miệng lớn của Vân Không liên tục mút luân chuyển hai bên, giống như trẻ sơ sinh khát sữa. Một tay hắn đã sớm luồn xuống dưới hạ thân của Dương Tuyết, khéo léo mân mê, khiến cho tiếng rên la của Dương Tuyết càng to hơn, ngọc thuỷ tuôn ra như một dòng suối nhỏ.
Vân Không bật dậy, ưỡn người lên, đâm cây côn thịt to như cổ tay nữ nhân, tiến vào nơi nhạy cảm, trơn, mềm, hẹp của Dương Tuyết. Giữa đường bị kẹt một chút, nhưng đâm nhẹ là qua. Dương Tuyết khẽ rên, dường như vui sướng, dường như đau đớn. Khuôn mặt Dương Tuyết quyến rũ yêu kiều, đôi mắt hút hồn người, làn mi dài, tóc đen nhánh xõa tung. Môi đỏ thắm gợi cảm phun ra tiếng rên rỉ.
Càng lúc, Vân Không tấn công càng cuồng dã. Vân Không làm Dương Tuyết nằm dưới thân thở hổn hển, hàm răng run cầm cập, năm ngón tay co lại. Không lâu sau Dương Tuyết co giật toàn thân, tiết ra, ướt đẫm vải gấm trải giường.
Vân Không tiếp tục cày cuốc, giông gió nổi lên, làm người ngọc yêu kiều thở gấp van xin:
- Ngươi . . . Tạm dừng . . . A . . . A . . .
Vân Không không dừng lại, dưới tư thế truyền thống, ánh mắt nghiền ngẫm, càng dốc sức hơn.
- Cầu xin . . . Chàng . . . Hãy dừng một lúc . . . Ta . . . Nghiêm túc . . . A . . .
Dương Tuyết bắt đầu cầu xin, mắt ngập nước, lệ trào khóe mắt, cơ thể lại co giật, đôi chân như lún vào vũng lầy.
Đây là lần đầu của Dương Tuyết, cũng là lần đầu tiên của Vân Không. Lần đầu thể nghiệm cảm giác dục tiên dục tử này khiến cho Vân Không có nhiều suy nghĩ kỳ quái, ý cảnh vô tình vậy mà dần buông lỏng.
Vân Không cúi xuống vừa hôn vừa nhấp, làm Dương Tuyết như lâng lâng trên mây, da thịt trắng nõn ửng hồng, mắt đẹp thành mắt cá chết. Nhưng tâm trí Dương Tuyết cũng kiên cường, giữ chút lý trí, nức nở làm người ta yêu thương. Mãi khi Dương Tuyết sắp mềm nhũn Vân Không mới thả chậm tốc độ, dịu dàng vuốt gò má mềm mại, trong lòng như có điều ngộ ra mà nói:
- Song tu thuật cũng là một trong Đại Đạo, Thiên Địa lúc sơ khai thì đã có Âm Dương, Âm Dương cân bằng thì tu vi mới có thể tăng tiến. Nam nữ trong thế gian nếu tinh thông song tu thuật thì có thể kéo dài tuổi thọ, còn người tu chân chúng ta tu luyện song tu thuật thì có thể tăng cường tu vi! Song tu thuật là cả hai bên nam nữ được lợi, không phải thuật thải bổ rác rưởi.
Ánh mắt Vân Không bừng sáng, ẩn chứa vẻ minh ngộ, ý cảnh vô tình tan rã, hoá thành những điểm sáng, tu vi ầm ầm vận chuyển.
- Nam nữ hoan ái, chính là Thiên Đạo! Ý cảnh của ta, Song Tu!
Giây phút minh ngộ này, Vân Không dục hỏa bốc cháy càng mạnh hơn.
- Thả lỏng tinh thần, ngưng thần tĩnh khí...
Vân Không thì thầm vào tai Dương Tuyết mấy câu, sau đó hai người ôm chặt lấy nhau, hai chân thon dài của Dương Tuyết kẹp chặt lấy hông của Vân Không, tay của Vân Không đặt tại mông của Dương Tuyết, miệng hôn nhau. Dương Tuyết nhắm hai mắt lại, Vân Không cũng nhắm theo, hai người đồng thời vận chuyển tu vi, chính thức tiến hành song tu.
Từng đạo chân nguyên lưu chuyển trong thân thể của hai người, thiên địa linh khí ở xung quanh không ngừng lao đến hai người, một ngày một đêm đã trôi qua, nhưng hai người Dương Tuyết cùng Vân Không vẫn đắm chìm trong tu luyện. Linh hồn của Vân Không cùng Dương Tuyết giống như đang ở trong một không gian kỳ dị, thần thức của hai người đang trộn lẫn vào nhau, từng đạo thiên địa linh khí điên cuồng lao đến hai người bọn họ, nội tâm của hai người bây giờ không buồn cũng không vui, âm thầm vận chuyển tu vi, cùng nhau tu luyện song tu thuật.