Lại hai ngày trôi qua, trên người của Vân Không cùng Dương Tuyết đột nhiên tỏa ra ánh sang màu trắng, ánh sáng màu trắng này chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Nửa canh giờ sau, ánh sáng màu trắng đó biến mất, Vân Không cùng Dương Tuyết cũng mở hai mắt ra.
Vân Không từ thần giao hoan này đã minh ngộ ra Song Tu ý cảnh, quá trình song tu vừa rồi khiến ý cảnh đại thành. Do hắn hiểu ra được ý cảnh Song Tu nên gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã đạt tới yêu cầu của Hóa Thần. Có thể nói vào lúc này, chỉ cần muốn là hắn lập tức có thể Hóa Thần. Chỉ có điều, nơi đây không phải là vị trí để Hóa Thần thích hợp. Vân Không cố gắng đè nén sự kích động trong lòng mà vuốt ve Dương Tuyết.
Dương Tuyết cũng thu hoạch được rất nhiều, tu vi của nàng đã sáu năm không tăng lên chút nào, trừ lần mạo hiểm dùng Hoá Mệnh Đan kia, lần này cùng Vân Không song tu nàng rốt cục đã đột phá lên Kết Đan trung kỳ.
Một tay Vân Không vòng qua eo của Dương Tuyết, tay kia thì đặt trên mông nàng, hạ thể của hai người vẫn đang trong trạng thái giao hợp, hai đùi ngọc thon dài của Dương Tuyết vẫn kẹp chặc lấy hông của Vân Không.
Dương Tuyết ai oán nói:
- Tên lưu manh nhà ngươi mau buông ta ra!
Vân Không ôm Dương Tuyết, mỉm cười nói:
- Mỹ nhân ở trong ngực, đồ ngu mới thả ra.
Nụ cười xen lẫn trêu chọc, nghiền ngẫm, nhấp hông lên vài cái.
Dương Tuyết khẽ thốt lên, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng vùi mặt vào ngực Vân Không.
Sau khi hai người tâm tình một lúc nữa, nhân tiện Vân Không tiết lộ tên thật của mình, Dương Tuyết liền mặc y phục rồi rời đi, bộ dạng vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, giống hồ ly nhỏ ăn đường mật.
Trong nháy mắt, lại thêm một tháng trôi qua. Vân Không có thể cảm giác được Hóa Thần đã sắp tới. Hắn không biết vào thời điểm Hóa Thần có khả năng khiến cho thiên địa biến sắc hay không. Nhưng càng tới gần thời điểm, Vân Không càng có thể cảm giác được một tu sĩ Hóa Thần sẽ khiến cho tất cả các tu sĩ xung quanh nhận ra.
Vân Không khoanh chân ngồi trong phòng. Quanh thân thể của hắn vào lúc này tỏa ra quang mang bảy màu. Vầng sáng khiến cho người hắn thoáng nhìn tràn ngập một vẻ tiên phong đạo cốt. Từ từ một thân hình nhỏ bé giống hệt Vân Không từ trên đỉnh đầu của hắn chầm chậm bay lên. Thân hình bé nhỏ đó đúng là Nguyên Anh. Nguyên Anh chầm chậm bay lên. Sau khi bay ra khỏi đỉnh đầu của Vân Không lập tức duỗi tay, thực hiện động tác giống như thân thể. Thậm chí các pháp quyết liên tiếp cũng không hề khác biệt.
Nhất thời, linh khí trong thiên địa giống như tìm được một con đường, tranh nhau lao vào khiến cho khu vực sau núi của Quy Nhất tông hình thành một dòng xoáy lớn. Quan sát bằng mắt thường có thể thấy được dòng xoáy giống như một cái phễu, đường kính từ dưới lên trên càng lúc càng lớn.
Vào lúc này, trên bầu trời cũng xuất hiện dị biến. Trong phạm vi ngàn dặm hiện ra một cái hắc động. Từ trong hắc động lóe ra những tia sáng. Vân Không cũng phát hiện ra điều đó. Nguyên Anh liền ngẩng đầu nhìn lên. Trong ánh mắt phát ra hai tia sáng, xuyên thấu qua phòng mà chui vào trong hắc động. Tinh thần của hắn chợt chấn động. Cái thế giới trong hắc động không ngờ lại chính bên ngoài bầu trời, nó cũng chính là khoảng không đen nhánh bên ngoài La Vân đại lục.
Khi tu sĩ Hóa Thần, Nguyên Anh sẽ có một loạt tiến hóa. Cả quá trình đó cần phải có một lượng linh lực thật lớn. Vì vậy mà trong hoàn cảnh này có thể lợi dụng ý cảnh để mở ra một thông đạo ra phía bên ngoài, hấp thu linh lực khiến cho Hóa Thần thành công. Đây là một lần cơ hội mà mỗi khi tu sĩ Hóa Thần cũng đều được hưởng.
Khi hắc động xuất hiện, lập tức khiến cho tất cả các tu sĩ Nguyên Anh của Đông Huyền vực đã xem qua điển tịch đều xác định đúng là có người Hóa Thần ở đây. Linh lực trong Hắc động giống như một cơn đại hồng thủy tuôn ra ngoài. Tất cả linh lực đều bị dòng xoáy ở vị trí của Vân Không hấp thu, sau đó trải qua một loạt thay đổi liền chui vào trong Nguyên Anh trên đỉnh đầu Vân Không.
Hắc động xuất hiện trên bầu trời khiến cho người bình thường của Đông Huyền vực lại càng thêm thành kính. Vào lúc này, như có một luồng thiên uy phủ xuống, khiến cho trong lòng bọn họ không hề có một chút tạp niệm, mà chỉ có một sự kính sợ đối với thiên uy. Những thành trì càng gần với hắc động, cái cảm giác đó của những người bình thường lại càng sâu. Nhất là trong các thôn xóm ngay sát hắc động, tất cả đám trẻ con đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Nguyên Anh vừa xuất hiện, linh lực bốn phía giống như cơn lũ ồ ạt bao lấy Nguyên Anh. Ngay sau đó, hai tay của Nguyên Anh chậm rãi huy động, kết xuất một cái pháp quyết cổ quái.
Cả quá trình đó diễn ra thật lâu.
Được linh lực quán nhập vào trong cơ thể, hai tay Nguyên Anh của Vân Không bắt quyết càng lúc càng nhanh, gần như tạo thành tàn ảnh. Từ từ, ánh sáng bảy màu bao phủ xung quanh cơ thể Nguyên Anh thu liễm. Cuối cùng không còn lấy một chút. Ngay sau đó, thân thể Nguyên Anh của Vân Không chợt biến thành trong suốt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Vào lúc này, hắc động trên bầu trời, phun ra một đợt linh lực cuối cùng, sau đó từ từ khép lại rồi biến mất.
Một đợt linh lực cuối cùng đó biến thành một con trường long. Nó rít lên một tiếng rồi từ trên trời bay xuống, dung hợp một chỗ với Nguyên Anh. Vào lúc này, một luồng hơi thở khác thường từ Nguyên Anh tỏa ra. Thân thể Nguyên Anh đang trong suốt từ từ hiện rõ. Thân thể nó từ từ to lên, cuối cùng đạt tới một chiều cao nhất định. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được, nó so với thân thể Vân Không cũng chẳng có gì khác nhau. Giờ khắc này, Nguyên Anh đã lột xác thành Nguyên Thần, tựa như phá kén hoá bướm.
Điểm quan trọng của tu sĩ Hóa Thần đó là Nguyên Anh thăng hoa trở thành Nguyên Thần. Nguyên Thần bất diệt thì thân thể vĩnh viễn không mất.
Cảnh giới tu tiên phân thành Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Anh Biến, Vấn Đỉnh... Tu sĩ Hóa Thần thực lực trong tất cả các cấp bậc có thể nói chính là điểm phân hóa đầu tiên. Nói như thế cũng là do một khi tu sĩ đã đạt tới Hóa Thần thì người tu đạo đã chuyển từ việc tu luyện ngoài da thịt sang tâm cảnh. Bọn họ lấy việc hiểu được thiên đạo làm cơ sở mà vận dụng lực lượng của thiên địa.
Ý cảnh là cái thể ngộ quan trọng nhất của tu sĩ Hóa Thần kỳ. Do thể ngộ khác nhau nên ý cảnh cũng không giống nhau. Có thể nói trong cả thế giới có vô vàn ý cảnh. Trong những loại ý cảnh đó cũng không phải là không phân ra mạnh yếu.
Tuy nói là có thể hiểu được ý cảnh tới mức cao nhất thì cũng không kém nhau nhiều lắm. Nhưng sự khác nhau ban đầu cũng có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ của tu vi sau này.
Vì vậy mà tu sĩ Hóa Thần thực lực do việc lĩnh ngộ mà ra. Nếu hiểu được một thứ thiên đạo tầm thường thì tuy nói là mạnh hơn so với Nguyên Anh nhưng so với các tu sĩ Hóa Thần khác lại không thể bằng.
Tu sĩ đạt tới Hóa Thần có hai phương pháp. Phương pháp thứ nhất chính là bắt chước ý cảnh. Phương pháp này so với phương pháp thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều, rất ý tu sĩ Hóa Thần chịu mở ý cảnh của mình cho người tha thể ngổ. Vì vậy, loại phương pháp này phải do tự trong bản thân môn phái khi có tu sĩ Hóa Thần mới có thể có.
Về phương pháp thứ hai là dựa vào chính mình mà cảm ngộ thiên đạo, sử dụng tâm cảm ngộ rồi tạo ra ý cảnh cho bản thân. Phương pháp này rất khó, phải có được nghị lực rất lớn và cơ duyên thì may ra mới có thể thành công. Nhưng nếu có thể thành công ngộ ra được ý cảnh của bản thân thì con đường phía trước lại hết sức rộng mở. Nói cách khác hầu hết mọi người đều cố gắng tìm ra ý cảnh cho bản thân. Chỉ khi nào không lĩnh ngộ được, tu sĩ mới bất đắc dĩ lựa chọn phương pháp thứ nhất. Dù sao thì sự chênh lệch giữa hai phương pháp cũng là rất lớn. Sự chênh lệch đó từ lúc bắt đầu cho đến về sau không thể nào lấp nổi.
Nhưng những người có thể hiểu được ý cảnh cũng không nhiều lắm. Vì vậy mà cuối cùng thì đa số tu sĩ đều lựa chọn phương pháp thứ nhất.
Tất cả những điều đó Vân Không cũng không biết. Vào lúc này, hắn hoàn toàn dung nhập trong ý cảnh Song Tu, cảm nhận ý nghĩa của thiên đạo.
Vân Không trong tâm thần lúc này đang chìm trong ý cảnh Song Tu của mình... lúc sơ khai thì đã có Âm Dương, Âm Dương cân bằng thì tu vi mới có thể tăng tiến. Muốn Âm Dương cân bằng, thì phải lấy chỗ thừa chọc vào chỗ thiếu. Nam nữ trong thế gian nếu tinh thông song tu thuật thì có thể kéo dài tuổi thọ, còn người tu chân tu luyện song tu thuật thì có thể tăng cường tu vi! Nam nữ hoan ái, chính là thiên đạo!
Vân Không lẳng lặng ngắm nhìn Thiên Địa một lúc. Trong các địa vực Đông Huyền, Tây Lang, Bắc Hùng, Nam Phụng, Cửu Thiên Huyền vực. Thì Đông Huyền vực nhỏ bé nhất - tựa như một quận của địa vực lớn nhất là Cửu Thiên Huyền, Tây Lang nhiều môn phái nhất, Bắc Hùng là thánh địa của yêu tộc và yêu thú, Nam Phụng vực tồn tại nhiều dị tộc, Cửu Thiên Huyền vực rộng lớn và màu mỡ nhất - tồn tại các đại môn phái hàng đầu của La Vân đại lục. Giờ khắc này Vân Không cảm thấy có nhiều luồng thần thức, trong đó có những luồng thần thức mạnh mẽ vượt qua Hoá Thần trên khắp các địa vực quét tới mình.
Thân thể Vân Không trong phòng cũng dần bay lên cao, đứng đối diện với Nguyên Thần, giống như đang ngắm bản sao của mình. Cuối cùng Nguyên Thần cùng với thân thể kết hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ. Vào giờ phút này, trong cơ thể Vân Không tất cả nguyên lực đều biến mất, dung hợp với Nguyên Thần. Một lúc sau, Vân Không chậm rãi mở hai mắt. Cặp mắt của hắn mang theo một chút tang thương, như ẩn chứa thiên địa.