Chương 5: Dạo bước Nam Uyển

Chỉ là con vượn đen kia quá to lớn, tốc độ bị luyện hóa ở bên trong tâm thần của Dương Tuyết chậm hơn tốc của bản thân nàng bị thiêu đốt. Vì thế, linh hồn của Dương Tuyết liên tiếp lùi ra sau, sắc mặt bên ngoài đã trở nên đỏ thẫm, lại còn bắt đầu run rẩy. Nuốt vào Hoá Mệnh Đan là nuốt vào một nguy cơ sinh tử, điểm này trong lòng Dương Tuyết hiểu rất rõ. Nếu không phải vì muốn tu vi nhanh chóng đột phá để có thể có được sức mạnh lớn nhất trợ giúp cho sư tôn, nàng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nuốt đan dược này. Sư tôn đối với nàng có đại ân, vì sư tôn, nàng có thể không tiếc hết thảy!

Mắt thấy linh hồn đã bị con vượn đen đẩy đến đường cung, con vượn này chỉ bị luyện hóa non nửa thân thể, chỉ đưa tay một cái sẽ xé rách linh hồn của Dương Tuyết. Đúng lúc này, Vân Không nâng tay phải lên, hắn chính là muốn cẩn thận quan sát đan dược này có tác dụng như thế nào, nếu Dương Tuyết thất bại, cũng sẽ không có cơ hội quan sát tận mắt

Thôi, ta cũng cho ngươi một cơ hội!

Vân Không lắc đầu, ngón trỏ tay phải điểm vào thiên linh của Dương Tuyết. Dưới một chỉ này, thần thức của Vân Không bỗng nhiên chuyển động, trực tiếp tiến vào trong tâm thần Dương Tuyết.

Bên trong tâm thần của Dương Tuyết, linh hồn của nàng không ngừng lui về phía sau, mơ hồ lộ ra sự tuyệt vọng. Mắt thấy con vượn đen kia đánh tới, trong nháy mắt này đột nhiên có một thân ảnh áo tím đi vào tâm thần. Thân ảnh áo tím này nàng không nhìn rõ hình dáng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao gầy. Thậm chí còn chưa kịp hoảng sợ không biết vì sao người này xuất hiện bên trong tâm thần của mình, linh hồn của Dương Tuyết đột nhiên run lên, không dám tin nhìn về phía trước.

Chỉ thấy sau khi thân ảnh áo tím này xuất hiện, tay phải tùy ý tung ra một chỉ, lập tức đánh tới. Con vượn đen kia kêu lên một tiếng thảm thiết, thân mình nhanh chóng lùi về phía sau, từng trận tiếng động ầm ầm từ bên trong thân thể con vượn truyển ra, thân thể đột nhiên bắt đầu sụp đổ, bị ngọn lửa bốn phía nuốt lấy, điên cuồng luyện hóa.

Dương Tuyết ngây ra, phong thái của một chỉ này làm cho nàng rung động. Nàng không thể hình dung ra một chỉ này, chỉ là có cảm giác, trong khoảnh khắc vừa rồi, một chỉ này dường như đã xâm chiếm toàn bộ tâm thần của nàng, đủ để kinh thiên động địa. Dưới một chỉ này, dường như trời đất đều run rẩy, trời cao như muốn sụp đổ.

Nàng đã từng chứng kiến sư tôn Liễu Bạch Tô thi triển thần thông, nhưng giờ phút này, nàng hiểu rõ cho dù là sư tôn cũng không thể thi triển được một chỉ kinh thiên như vậy, cho dù là sư tôn, dưới một chỉ này, chỉ sợ cũng phải thối lui mà chết.

Nàng cũng từng chứng kiến qua vị sư tổ đã quy tiên thi triển thần thông, nhưng cho dù là sư tổ, theo nàng cũng rất khó thi triển ra được thần thông bậc này. Nhất là động tác tùy ý của người áo tím kia dương như rất thoải mái, nhưng lại làm rung chuyển tâm thần nàng.

Người áo tím kia dường như quay đầu lại nhìn Dương Tuyết một cái, ánh mắt loé ra ánh sáng tím tà dị, bước một bước, đi ra xa khỏi tâm thần nàng, biến mất không thấy, còn lại ở trong ấn tượng của Dương Tuyết chỉ còn một ánh mắt tử quang kia, rõ ràng khắc sâu ở trong lòng.

Con vượn kia bị luyện hóa trong tâm thần, hình thành một luồng hồn lực kỳ dị, ngay trong khoảnh khắc này, điên cuồng dung nhập vào trong đan điền của Dương Tuyết, khiến cho nàng không thể suy nghĩ về hình ảnh màu trắng còn lưu lại trong mắt. Nàng không ngừng hấp thu hồn lực, dần dần tiến nhập vào trong một trạng thái kỳ dị giống như là một cảnh giới mới.

Ở trong trạng thái kỳ dị này, từng sự lý giải đối với đạo, từng sự minh ngộ đối với trời đất từ trong hồn lực truyền ra, dung nhập vào linh hồn. Con vượn đen cũng không phải là mãnh thú tầm thường mà là một linh thú đặc biệt trong Vân La đại lục. Loại thú này giống như người, đã tu đạo, đối với trời đất cũng đã có cảm ngộ. Lại thêm ưu thế tuổi thọ lâu dài trời sinh, mình ngộ đối với trời đất so với tu sĩ không hề ít sâu sắc hơn. Con vượn đen này đã có tuổi thọ hơn ba ngàn năm, hồn của nó phối hợp với thuật luyện đan, hóa thành một viên Hoá Mệnh Đan!

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Tuyết chậm rãi mở hai mắt, trong mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, một tia khí tức Kết Đan kỳ vờn quanh thân thể nàng.

Dương Tuyết mạnh mẽ quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng không nhìn thấy bất kỳ một bóng người nào, cả căn phòng chỉ có một mình nàng. Chỉ là nàng làm thế nào cũng không thể quên phong thái một chỉ của người mắt tím kia.

Trầm mặc trong chốc lát, trên mặt Dương Tuyết lộ vẻ ảm đạm, nàng kinh ngạc nhìn về phía trước, màu tím ở trong đầu thủy chung vẫn không tiêu tan, dường như đây không phải trực giác của tu sĩ, mà là của một người con gái, dường như thân ảnh này… nàng đã từng gặp qua… Ảo giác này… mắt tím… mắt tím… Hai mắt Dương Tuyết dần dần trở nên sáng ngời, nàng nghĩ tới lời nói của sư tổ. Sư tổ trước khi quy tiên sau khi thi triển thần thông Mục Linh, chỉ nói ra một câu: Phía bắc… mắt tím…

Lồng ngực của Dương Tuyết phập phồng không ngừng, nàng lập tức đi ra khỏi phòng, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến tẩm cung của sư tôn ở dãy núi phía nam.

Vân Không đứng bên cửa sổ nhìn đạo cầu vồng đang dần dần bay đi xa trên bầu trời tối đen, trong mắt lộ vẻ đã hiểu ra.

- Không ngờ… trong Đông Huyền Vực này lại có loại đan dược này tồn tại… Nếu nói như vậy, linh thú càng mạnh, hồn phách lại càng có thể trợ giúp nhiều cho việc cảm ngộ ý cảnh… Điểu này, đúng là hoàn toàn khác biệt với nơi cũ.


Man Thiên Hải là một vùng biển rộng lớn ngăn cách hai vực là Tây Lang Vực và Đông Huyền Vực, Ngay lúc này, trên bầu trời của Man Thiên Hải, bên trong một đám mây mù dày đặc cách Đồng Huyền Vực không xa, một con mãnh thí màu đen, thân thể như một con cá sấu lớn chứng trăm trượng đang chậm rãi phi hành. Đầu của con mãnh thú này rất lớn, chiếm gần một nửa thân thể, cái miệng lớn thi thoảng lại mở ra, dường như nuốt lấy đám mây mù, lộ ra hàm răng chi chít cùng với vẻ hung dữ khát máu. Cái đuôi dài đầy gai phía sau nó chậm rãi lay động.

Trên đỉnh đầu nó có hai người đang đứng, phía trước là một thanh niên, toàn thân mặc áo xanh lục, tướng mạo anh tuấn, nhưng lại có một luồng tà khí bao phủ, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn trông có vẻ bạo ngược. Ở phía sau thanh niên này có một lão già đi theo, hắn cung kính đứng ở nơi đó, thần sắc bình tĩnh, chỉ là thi thoảng lại nhìn về phía thanh niên này, hai mắt lộ ra vẻ cưng chiều.

- Thiếu gia ta không những muốn Liễu Bạch Tô trở thành thê thiếp lô đỉnh, mà còn muốn Quy Nhất Tông này trở thành tẩm cung của thiếu gia ta! Mạc thúc, ngươi nắm chắc được mấy phần?

- Nếu lão đạo kia chưa chết, thì lão phu nửa phần nắm chắc cũng không có, nhưng lúc này, là mười phần!

Giọng điệu của lão giả bình thản, trong mắt lóe lên hàn quang. Thanh niên kia nghe thấy vậy cười ha hả, liếm liếm môi, không biết đang suy nghĩ cái gì mà trên mặt lộ ra vẻ dâm dục.


Đông Huyền Vực vào mùa mưa, trong không khí lúc sáng sớm cũng mang theo sự ẩm ướt. Đẩy cửa sổ ra, toàn bộ nước mưa rơi bên bên vửa bắn lên thành vô số những bột nước chi chít trên cửa sổ, rơi vào trong phòng, còn có một chút bắn lên mặt Vân Không. Cơn mưa này rất lạnh, nhưng cơn mưa lạnh lúc sáng sớm cũng có thể khiến cho tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, nước mưa mù mịt, dược thảo ở bên trong sân so với cây cỏ tầm thường cứng cỏi hơn rất nhiều, ở dưới cơn mưa này cũng không ngại, để mặc cho nước mưa theo lá cây chảy xuống dung nhập vào trong bùn đất, thấm vào rễ của dược thảo.

Ở bên trong những cơn mưa này lại có từng trận thiên địa linh lực tản ra, Vân Không hít một hơi thật sâu, lấy ô ở góc phòng, sau khi mở ra đi ra khỏi phòng. Bùn đất ở dưới theo bước chân phát ra những tiếng lẹp bẹp, cùng với tiếng nước mưa rơi trên ô đan xen với nhau, truyền vào trong tai Vân Không, cảm thụ sự tồn tại của sức mạnh trong trời đất. Thần sắc Vân Không sung sướng, chậm rãi đi về phía trước.

Từ sau khi đến Quy Nhất Tông, Vân Không chưa hề ẩn dấu tu vi. Đối với thân phận của hắn, cũng không cần phải ẩn giấu tu vi, không ai có thể nhìn ra hắn là tu sĩ, không ai có thể nhìn ra tu vi của hắn, đơn giản vì tu vi bọn họ không đủ. Hắn cầm ô, một thân áo trắng, đi ra khỏi vườn dược thảo, ở trong Quy Nhất Tông này bình tĩnh bước đi. Dọc đường có gặp một vài đệ tử của Quy Nhất Tông, nhưng đối với phương tới lui vội vàng, đi lướt qua nhau cũng không có quấy rầy.

Theo Nam Uyển, Vân Không đi lên núi, không thi triển bất cứ một thần thông, chỉ dựa vào bản thân, bước trên đường núi, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.

Ở trên đỉnh núi, gió núi rất to, thổi nước mưa ào ào bay đến. Liếc mắt nhìn về phía trước, chân trời cuồn cuộn mây đen, ở bên trong còn có từng trận thiểm điện lóe lên, truyền đến những tiếng sấm vang dội.

Hít vào không khí ẩm ướt trong cơn mưa, nhìn cảnh tượng hùng tráng phía xa xa, cảm thụ sức mạnh của thiên địa, trong lòng Vân Không vô cùng bình tĩnh. Nếu ở phía sau không có một vị khách không mời, hắn rất muốn hưởng thụ cảm giác này, ở một nơi không có ai nhận ra được thân phận của mình, ở một thế giới xa lạ, một mình thưởng thức hương vị của mưa.

- Ngươi là người từ đâu đến.

Một thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền tới.