Chương 4: Hóa Mệnh Đan

Dương Tuyết đi rồi, Vân Không mỉm cười, nhìn thoáng qua dược thảo bốn phía, đi về phía căn nhà gỗ của mình. Sau khi tiến vào trong đó, thấy căn nhà gỗ này cũng không lớn, ngoài chiếc giường, còn có bàn gỗ, trên bàn còn có ngọn đèn đã bị dập tắt.

Thân mình duỗi ra, hắn nằm trên giường, nhìn lên nóc căn nhà gỗ, thần sắc lộ ra vẻ thoải mái. Đã rất lâu hắn không được thoải mái như mấy ngày này, bất luận là Bắc Thủy Thôn hay chỗ này, cũng làm cho hắn cảm thấy một sự yên hình và thanh thản mà hắn rất khó có được. Tu đạo đạt tới trình độ như hắn, ngoài việc ngồi xuống thổ nạp, quan trọng trọng nhất chính là sự cảm ngộ tâm linh. Đối với những lý giải về đạo và quy tắc, giờ phút này Vân Không nằm ở chỗ này, cũng có vẻ như đã nắm được một chút ý niệm mơ hồ.

- Hoá Thần… Hiện giờ ta đang bị vây ở Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn… Vân Không trên mặt lộ chút trầm tư, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần, thì chẳng có thứ công pháp nào có tác dụng. Đối với đan dược, thì trừ khi có thể lấy được lục phẩm trở lên, nếu không sẽ chẳng có bất kỳ tác dụng nào. Muốn đạt đến cảnh giới Hóa Thần, cần phải hiểu được thiên đạo, lĩnh hội được một loại ý cảnh thuộc về mình. Đây cũng là phương pháp duy nhất. Vì hiểu được điều này, nên khi Vân Không đến Đông Huyền Vực, Vân Không chọn Bắc Thủy Thôn làm nơi dừng chân, nhưng tu sĩ Quy Nhất Tông đến khiến hắn thay đổi chủ ý.

Không bao lâu sau, trời dần tối đen, bên trong phòng lại càng tối hơn. Vân Không chậm rãi mở hai mắt, không thắp đèn, mà sau khi tỉnh dậy lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm quyết, điểm liên tiếp lên người, phun ra một đám trọc khí.

Đúng lúc này, đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt dường như có thể xuyên thấu gian phòng của mình, trực tiếp nhìn lên người Dương Tuyết trong gian phòng bên cạnh.

Giờ phút này Dương Tuyết mở hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Nàng tiến vào Kết Đan lại một lần nữa thất bại. Lần thất bại này làm cho nàng bị nội thương. Cắn môi dưới, trong mắt Dương Tuyết lộ ra vẻ quyết đoán, vỗ túi trữ vật, không chút do dự bóp nát viên sáp, bên trong lộ ra một đan dược màu đen. Ngay khi đan dược này xuất hiện, một luông thiên địa nguyên lực nồng đậm lập tức từ bên trong tràn ra, dường như còn có một luồng hồn lực kỳ dị ẩn chứa ở bên trong.

Hoá Mệnh Đan… Dương Tuyết cắn răng đang định nuốt viên thuốc này vào, ngay khoảng khắc này, bên tai nàng đột nhiên nghe thất một thanh âm bình tĩnh truyền đến.

- Phong

Thanh âm này dường như từ giữa trời và đất truyền lại, mờ mờ ảo ảo, vừa giống như ở bên tai, vừa như là từ xa truyền lại, nhưng hắn nghe kỹ, lại dường như là ở trong tâm thần.

Một chữ thật đơn giản, một thanh âm rất bình tĩnh, nhưng truyền vào trong tâm thần của Dương Tuyết lại làm cho thân thể nàng run lên, những ấn ký vô hình quấn quanh thân mình nàng, khiến cho thân thể của Dương Tuyết, nguyên lực trong cơ thể đều ở trong khoảnh khắc này đứng im. Ngay cả suy nghĩ của nàng toàn bộ cũng không còn vận chuyển.

Thân ảnh của Vân Không xuất hiện ở trước mặt Dương Tuyết.

Dương Tuyết đang khoanh chân ngồi, thân hình mĩ miều ẩn giấu trong quần áo, giờ phút này lại càng hiện rõ. Bên trong gian phòng này còn có một mùi hương tỏa ra từ trên thân thể Dương Tuyết. Vẻ mặt của nàng vẫn còn giữ lại vẻ kiên nghị lúc trước, không hề cử động.

Từ trong tay của Dương Tuyết lấy ra một đan dược màu đen. Vân Không cẩn thận nhìn lại, màu sắc của đan dược này dường như là nguồn gốc của hết thảy hắc ám trên thế gian, khiến cho người ta nhìn vào, như thể linh hồn bị hút đi.

- Quả là một đan dược đặc biệt!

Vân Không thì thầm tự nói, thần thức đảo qua đan dược này, ánh mắt lộ ra vẻ tính toán. Hiểu biết về đan dược của hắn tương đối kém, nhưng tu vi của hắn cao thâm, thần thức tràn ngập bên trong đan dược, phân tích ra được kết cấu bên trong đan dược này. Chỉ là tuyệt đại bộ phận đều là những thứ hắn không nhận biết được, càng quan trọng hơn đó là bên trong đan dược này hắn cảm nhận được một linh hồn đang dao động.

Rất thú vị!

Hai mắt Vân Không lóe lên, một lần nữa nhìn thoáng qua đan dược này để xác định cảm giác của mình là đúng hay sai. Bên trong đan dược này quả thật là có linh hồn dao động, sự dao động của linh hồn này không mạnh, nhưng cực kỳ cứng cỏi.

Nhắm hai mắt lại, Vân Không có cảm giác cái mình nhìn thấy không phải là một đan dược, mà là một linh hồn của mãnh thú! Hình dạng của linh hồn này giống như một con vượn, cực kỳ bạo ngược, điên cuồng giãy giụa trong tay hắn, Chỉ là trên người con vượn này có rất nhiều phong ấn, khiến cho nó hoàn toàn không thể vùng vẫy thoát ra.

Mở mắt ra, hết thảy ảo giác biến mất, Vân Không lại đem đan dược đặt vào giữa hai ngón tay của Dương Tuyết, lui về phía sau vài bước, tay phải chỉ về phía trước. Lập tức những ấn ký vô hình quấn quanh người Dương Tuyết toàn bộ tiêu tan, thân thể Dương Tuyết run lên, khôi phục lại bình thường. Hết thảy việc này đối với nàng mà nói dường như chỉ trong nháy mắt.

Tu vi của Vân Không cao hơn nàng rất nhiều, dưới Phong Tiên Thuật (phong ấn cả linh hồn và thân thể), thậm chí cũng không có khả năng phát hiện ra sự dị thương, vẫn duy trì động tác như trước kia, mắt lộ ra vẻ kiên định, đem đan được nuốt vào miệng. Vân Không bình tĩnh đứng sau thân thể nàng nhìn lại.

Dương Tuyết hoàn toàn không hề nhận biết được ở phía sau mình có một người, mà sau khi nuốt đan dược vào, sắc mặt lập tức trở nên hồng hào, dường như lộ ra vẻ thống khổ, trên trán toát mồ hôi, quần áo toàn thân nàng nhanh chóng ướt nhẹp mồ hôi, dính sát vào người. Từ phía sau nhìn lại, Vân Không nhìn thấy rõ ràng nữ tử ở phía trước trong lúc khoanh chân ngồi chỗ từ lưng đến cánh tay tạo thành hình vòng cung. Sắc mặt Dương Tuyết càng lúc càng hồng, hai mắt nhắm lại, rõ ràng cảm giác được bên trong cơ thể dường như có một lửa thiêu đốt.

Ngọn lửa này thiêu đốt linh hồn nàng, dần dần ở bên trong tâm thần nàng có một con vượn đen mắt vàng biến ảo hiện ra. Con vượn đen mắt vàng này thân mình to lớn, khí thể hung ác tràn ngập, trong tiếng rít gào rống giận, lao thẳng đến đan điền của nàng.

Ngọn lửa giờ phút này đã tràn ngập trong thân thể Dương Tuyết. Đan điền của nàng lúc trước dã bị thương, giờ phút này ở bên trong ngọn lửa lại càng thống khổ, nhưng không hề lui bước, mà chiến đấu với con vượn đen mắt vàng này. Đan điền này giống như là một chiến trường, linh hồn nàng cùng với con vượn này cứ như thể chiến đấu sinh tử, con vượn kia trong tiếng rít gào dương như muốn xé rách đan điền này, xé rách thân thể Dương Tuyết, không muốn để cho ngọn lửa kia thiêu đốt, muốn thoát ra ngoài. Nhưng linh hồn của Dương Tuyết vẫn quấn chặt con vượn đen, để mặc cho ngọn lửa kia thiêu cháy bản thân đồng thời nhanh chóng luyện hóa con vượn đen kia, dường như nếu không luyện hóa được con vượn đen này thì quyết không cam lòng.