Chương 3: Quy Nhất Tông

- Thượng tiên, cơn mưa này rất lạnh, bọn trẻ nhỏ thân thể yếu đuối, sợ là chịu không nổi, nếu không… Đại hán lúc trước đã cho Vân Không ở nhà lúc này run giọng nói. Đứa con gái nhỏ bên cạnh hắn sắc mặt đã lạnh đến tái nhợt.

Chỉ là chưa đợi hắn nói xong, hai mắt Từ Đào lóe lên hàn quang, làm cho lời nói của đại hán bị nuốt trở lại vào trong.

Hừ lạnh một tiếng, Từ Đào lạnh như băng nói:

- Cơn mưa nhỏ thế này mà không chịu được, sao có thể trở thành tu sĩ.

Hắn hừ lạnh, lại còn ẩn chưa một tia tu vi, khiến cho những thôn dân ở phía trước bên tai như có tiếng sấm vang vọng, sắc mặt lại càng tái nhợt. Vân Không đứng trong đám người đó, thần sắc âm trầm, nâng bước chân từ trong đám người kia đi ra, hướng về Từ Đào kia đi tới.

Từ Đào kia sửng sốt, đang muốn quát mắng, nhưng lập tức hai mắt lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt rời khỏi người Vân Không, nhìn vào đám thôn dân, bình tĩnh nói:

- Các người hãy trở về đi.

Những thôn dân này sợ run lên một chút, nhưng rất nhanh đều ôm lấy trẻ nhỏ, nhanh chóng đi vào trong nhà, không còn dám xuất hiện. Ngay lúc họ tản đi, tay phải Vân Không tùy ý vung lên, một hơi nóng vô hình tràn ra, truyền vào cơ thể mỗi người dân trong thôn, làm tiêu tan toàn bộ hàn khí trong cơ thể họ.

Dưới cơn mưa, Vân Không đi về phía trước, Từ Đào kia đi theo sau, thần sắc không còn bối rối, nhưng dường như trong sự mơ hồ còn có vẻ như bị mất hồn...

Hành động này của Quy Nhất Tông kéo dài một tháng, trên toàn bộ Đông Huyền vực tìm được ba mươi mốt phàm nhân, trong đó có mười bảy người là thiếu niên, còn lại là thanh niên. Những người này đều được đưa đến sơn môn của Quy Nhất Tông ở phía đông Đông Huyền Vực ngay gần bồn địa bên trong dãy núi hình tròn, ở lại chỗ đó. Bốn đại trưởng lão của Quy Nhất Tông hôm nay đối với mấy chục người này cực kỳ coi trọng, đem những người này chia ra, đều tự thu nhận lấy làm môn hạ. Trong bảy người được Liễu Bạch Tô, nữ nhân duy nhất trong bốn đại trưởng lão lựa chọn, có một người, tên là Lương Sơn, từ Bắc Thủy Thôn.


Nam Uyển của Quy Nhất Tông, ngoài những lầu các bên trong bồn địa, ở trong dãy núi phía nam còn trải rộng ra, nhất là bên trong một khu rừng cây cối bốn mùa xanh tốt trên đỉnh núi, có một tòa nhà màu đỏ, bên trên có điêu khắc những bức tượng phượng hoàng sống động, thoạt nhìn rất là đẹp mặt. Liễu Bạch Tô thích màu đỏ, điều này trong Quy Nhất Tông dường như ai ai cũng đều biết, chẳng những chỗ ở màu đỏ, mà ngay cả quần áo, Liễu Bạch Tô cũng chỉ chú trọng đến màu đỏ.

Lúc này, Liễu Bạch Tô mặc một bộ y phục đỏ, rất lộng lẫy, bình tĩnh ngồi ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nỗi đau buồn trên mặt vẫn chưa tiêu tan, khiến cho cả người nàng toát lên một vẻ xinh đẹp, đồng thời cũng có một chút đau khổ. Chỉ là, cho dù ba bị sư huynh đồng môn của ngang cũng không có tư cách thưởng thức phong tư quyến rũ động lòng người này, bởi vì tu vi của bọn họ, so với Liễu Bạch Tô vẫn còn thấp hơn một bậc.

Liễu Bạch Tô đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn, có thể nói là đệ nhất mỹ nữ của Quy Nhất Tông, thanh danh hiển hách trong Đông Huyền Vực. Những nười có tình cảm với nâng thật không ít, chỉ là e ngại tu vi Nguyên Anh trung kỳ của sư tôn, những năm gần đây không có trực tiếp xung đột. Nhưng lúc này, sư tôn đã quy tiên, khiến cho toàn bộ Quy Nhất Tông lâm vào thời kỳ suy yếu nhất. Lúc này, trong tay Liễu Bạch Tô cầm một ngọc giản, ngọc giản này toàn bộ có màu tím, bị nâng mạnh mẽ nắm chặt trong tay, thậm chí tay ngọc của nàng dường như cũng trắng bệch.

Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ nhẫn nhục, nhưng chỉ có thể nhẫn nại, thậm chí có ý định muốn bóp nát ngọc giản này, nhưng nghĩ đến hậu quả, lại kiến cho vẻ nhẫn nhục kia càng đậm. Hít vào thật sâu thở ra một hơi, nàng miễn cưỡng đả thông tư tương, hướng về ba nữ để tử thần sắc lo âu đang cung kính đứng ở phía trước, nhẹ giọng nói:

- Để cho bọn họ vào đi.

Cả đời Liễu Bạch Tô chỉ thu nhận có ba đệ tử, ba đệ tử này đều là nữ, hơn nữa nhị đệ tử Dương Tuyết tu vi cao nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ Hậu Kỳ. Dương Tuyết này tuy tướng mạo không được xinh đẹp như sư phụ, nhưng lại vô cùng thanh tú, tính cách lại dịu dàng. Không bao lâu sau, ở ngoài có bốn thiếu niên sắc mặt tái nhợt lần lượt đi vào, bốn thiếu niên này thân mình run rẩy, sau khi vào phòng lại càng thở dốc cúi đầu, chân tay có chút luống cuống.

Ánh mắt Liễu Bạch Tô đảo qua người bốn thiếu niên này, nhẹ giọng nói:

- Lão đại, lão tam, các ngươi chia nhau mang theo hai người thu nhận làm môn hạ. Bốn thiếu niên này tư chất rất tầm thương, có thể trở thành Nhất Tử hay không, còn phải xem một tháng sau tạo hóa của họ như thế nào, nếu như không được sự tán thành của Hắc Giác Mãng mà sư tôn để lại, hãy đuổi họ về nhà.

Hai nữ đệ tử kia cung kính vâng mệnh, mang theo bốn thiếu niên lui ra, rời khỏi.

-Sư tôn, ba người còn lại… tuổi của bọn họ cũng đã lớn một chút… Dương Tuyết ở một bên nhẹ giọng nói.

Liễu Bạch Tô nhìn ngọc giản màu tím trong tay, nắm chặt lấy, trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu nói:

- Không gặp. Vi sư còn có việc, người cứ lui ra đi.

Dương Tuyết do dự một chút, nhìn thoáng qua ngọc giản màu tím trong tay Liễu Bạch Tô, mở miệng ra đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng than lên một tiếng, cung kính đi ra khỏi phòng.

Mãi cho đến khi Dương Tuyết rời khỏi, trong mắt Liễu Bạch Tô chợt lóe lên sát khí, khiến cho cả người nàng thoạt nhìn giống như Ngọc La Sát. Nàng nắm ngọc giản, vẻ nhẫn nhục trong mắt bị sát khí này hoàn toàn át đi.

- Hứa Phi Đức, Liễu Bạch Tô ta cho dù chết cũng quyết không cùng ngươi song tu!

Chờ đợi ở bên ngoài tòa nhà màu đỏ này có ba người, ngoài Vân Không, ở bên cạnh hắn còn có hai thanh niên nữa. Trong đó có một người tướng mạo chất phác, quần áo giản dị, còn người kia tướng mạo đường đường, nhưng trong mắt còn có một vẻ kiêu ngạo, toàn thân mặc quần áo màu lam, cũng có một vẻ quý phái.

Dương Tuyết mang theo tâm sự lo âu từ bên trong nhà đi ra, liếc mắt nhìn ba người một cái, đặc biệt khi nhìn về phía thanh niên áo lam kia liền nhíu mày.

- Ba người các ngươi đứng đó, ta đưa các ngươi quay về tông phái.

Dương Tuyết vung tay lên, lập tức liền có một đám mây biến ảo hiện ra, nâng ba người lên hóa thành một đạo cầu vồng từ trên núi hạ xuống, bay thẳng về phía nam bồn địa bên dưới.

Không bao lâu sau đã đi tới bên ngoài một khu vườn rất tinh xảo ở sát Nam Uyển. Khu vườn này có rất nhiều loại hoa, ở bên trong còn có mấy gian phòng.

Đám mây tiêu tan, thanh niên áo lam kia sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên ngồi bệt xuống đất, hướng về một bên ọe ọe mà nôn, hiển nhiên là tốc độ vừa rồi quá nhanh, lần đầu tiên phi hành trên trời đã dọa cho hắn vỡ mật. Về phần thanh niên chất phác kia, mặt cũng không còn chút máu, thân thể run rẩy, nhưng không bị nôn. Vân Không thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên những cây cỏ bên trong khu vườn này, cẩn thận lần lượt xem kỹ. Dương Tuyết liếc mắt nhìn Vân Không một cái, ánh mắt lóe lên, đối với sự bình tĩnh của Vân Không vô cùng khó hiểu, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn những cây cỏ này, không khỏi nói:

- Ngươi nhận ra?

- Một phần.

Vân Không chậm rãi mở miệng, thu ánh mắt lại bình tĩnh nói:

- Ta là lang y.

Dương Tuyết cẩn thận quan sát Vân Không một chút, nói:

- Nếu ngươi nhận ra được một chút, như vậy sau này ở đây hãy chăm sóc chúng cho tốt.

Nói xong, tay phải nàng vỗ túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện một ngọc giản, những thần vung lên một cái, ngọc giản này lập tức bay ra, biến mất ở phía xa xa. Thần thông này của tu sĩ rơi vào mắt thanh niên chất phác, lập tức làm nổi lên sự kích động, thậm chí thanh niên áo lam kia cũng chạy ra xa. Không bao lâu sau, ở phía xa xa có hai đạo kiếm quang gào thét tới gần, hóa thành hai tu sĩ thiếu niên.

- Tham kiến sư tỷ.

Hai tu sĩ này đứng ở trước mặt Dương Tuyết, thần sắc cung kính.

- Hãy sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, đem khẩu quyết luyện khí ba tầng đầu tiên đưa cho bọn họ.

Dương Tuyết phân phó xong, đi vào trong nhà, sau khi đi vào quay đầu lại, chỉ về Vân Không nói:

- Ngươi vào đây.

Một cái xoay người chỉ tay của nữ tử này nếu bỏ đi vẻ lạnh lùng như băng, thì phong thái cũng có chút mê người.

Vân Không thần sắc ung dung, đi vào trong nhà, lập tức có một mùi hương thơm mát đập vào mặt, hít một cái liền có cảm giác thư thái. Thần sắc hắn vẫn như thường, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì những cây cỏ bên trong khu vườn này có rất nhiều loại thảo dược quý giá.

- Sau này ngươi hãy ở lại đây.

Dương Tuyết chỉ vào ngôi nhà gỗ ở phía trước, nàng vẫn một mực quan sát Vân Không. Nàng luôn luôn cảm thấy người này quá bình tĩnh, loại bình tĩnh này nếu là tu sĩ thì đã không nói, nhưng Lương Sơn này ở trước mắt này, nhìn thế nào cũng không thấy được một chút linh lực, điều này làm cho nàng hết sức kinh ngạc.

Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi giao cho công việc chăm sóc dược thảo, lại truyền cho vài câu khẩu quyết luyện khí, liền không để ý tới Vân Không nữa, mà đi vào trong gian nhà gỗ ở giữa, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa. Hôm nay nàng liều mạng tu luyện, muốn thật nhanh tiến vào cảnh giới Kết Đan, để ít nhiều cũng có thể trợ giúp sư tôn được một chút.

Nhất là khi nghĩ đến ngọc giản màu tím trong tay sư tôn, trong lòng Dương Tuyết liền đau xót. Nàng biết tướng mạo của sư tôn bị rất nhiều tu sĩ đại thần thông tưởng nhớ, lần này sư tổ quy tiên, những người này liền ngo ngoe muốn hành động. Đặc biệt là nghĩ đến thái độ của ba vị sư bá không dám ra mặt, Dương Tuyết lại cắn chặt môi dưới. Nếu lúc này chưa đạt tới Kết Đan, thì chỉ còn cách ăn Hoá Mệnh Đan… Nghĩ đến sự đáng sợ của Hoá Mệnh Đan, Dương Tuyết hít sâu, trầm ngâm một lát, bắt đầu nhắm mắt tu luyện. Gần đây nàng có thể cảm nhận tu vi của mình có một tia đột phá, dường như khoảng cách tới Kết Đan đã còn không xa.