Chương 2: Nhập phàm

Mùa mưa trên Đông Huyền vực thường thường đều liên tục mấy tháng không ngừng, mãi cho đến khi mặt đất hoàn toàn ướt đẫm, mãi cho đến khi các khớp xương của con người có cảm giác đau đớn tê dại, thậm chí toàn thân mơ mồ cũng có mùi sắt rỉ, những cơn mưa này mới có thể dừng lại.

Tu sĩ trên Đông Huyền vực cũng được, mà phàm nhân cũng thế, sớm đã quen với những cơn mưa liên miên này. Hầu hết tu sĩ trong mùa mưa này đều lựa chọn bế quan, hoặc là đi khỏi Đông Huyền vực, tìm kiếm săn bắn mãnh thú dược thảo ở vùng đất khác. Chỉ là mùa mưa năm nay, môn phái tu chân duy nhất trên Đông Huyền vực là Quy Nhất Tông, dường như toàn bộ đệ tử bất chấp trời mưa, hóa thành từng đạo cầu vồng, hướng về phía Bắc Đông Huyền Vực mà bay đi. Những đạo cầu vồng kia ở trên không trung như rẽ nước mưa mà bay đi, nếu từ mặt đất nhìn lên, có thể chứng kiến được một cảnh tượng hùng vĩ như là sao băng.

Về phần phàm nhân, thông thường khi mùa mưa đến đều ở bên bếp lửa trong nhà, hưởng thụ sự ấm áp trong phòng, thi thoảng lại nhìn ra thế giới bên ngoài, trong sự bình thản, còn có sự ấm áp.

Bắc Thủy Thôn đúng như tên của nó, ở phía Bắc của Đông Huyền vực, bên ngoài khu rừng chưa đến ngàn dặm. Người trong thôn sống bằng nghề trồng trọt, cũng có một số người hợp thành một đội săn bắn, đi săn xung quanh khu rừng này. Đến mùa mưa, cũng là lúc những con ếch xuất hiện. Đối với người ở đây, ếch chính là một món ăn cực kỳ ngon, ở trong những thành thị lớn, thông thường có giá rất cao, nhưng cung vẫn không đủ cầu.

Dân trong Bắc Thủy Thôn mỗi khi đến mùa mưa đều tập hợp những người có kinh nghiệm, đi khu rừng ra bên ngoài bắt ếch. Trong mấy tháng mùa mưa, gần như những người dân trong thôn này đi đi về về tới bốn năm lần, mỗi một lần trở về, trên lưng bọn họ đều có bao tải rất lớn, bên trong toàn bộ đều là những con ếch tươi sống.

Cùng lúc này, khu những người dân trong thôn bắt được ếch trở về, người nhà bọn họ đều mặc áo tơi, thậm chí còn có một vài đứa trẻ con ở phía sau, hào hứng nhìn những người cha người anh người ông người chú cầm về những túi ếch to. Mỗi khi đến lúc này những đứa trẻ đều hết sức phấn khởi.

Chỉ là lần này, khi người trong thông từ bên trong khu rừng trở vể, ngoài mang theo những túi đựng ếch, còn mang về một người. Người này thoạt nìn là một thanh niên bình thường, hơi gày gò, dường như có chút không chịu nổi cái lạnh của nước mưa. Trên người hắn mặc áo tơi do người trong thôn đưa cho, yên lặng đứng nơi đó, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, vừa như cảm kích, cũng vừa như đang hồi tưởng, lẳng lặng nhìn thôn trang dưới cơn mưa trước mắt.

- Lương huynh đệ, đây là Bắc Thủy Thôn của chúng ta, trước tiên người hãy cứ sống ở đây, đợi qua mùa mưa đường núi thông thoáng, có thể theo đường núi đi đến Hạ Thành.

Một đại hán toàn thân mặc áo tơi cầm bao bố trong tay đưa cho người bên cạnh, hướng về Vân Không cười nói.

Vân Không trên mặt lộ vẻ mỉm cười, ôm quyền nói lời cảm ơn. Khi gặp những người này, Vân không tùy tiện dùng một cái tên giả gọi là Lương Sơn.

Đại hán kia khoát tay, cười nói:

- Ta không có học, không hiểu lễ nghĩa gì cả, chẳng qua gặp được trên đường, thì chính là bằng hữu. Lương huynh đệ, đừng khách khí. Tạ Ngưu này sẽ nhanh chóng chuẩn bị phòng. Nương tử, hãy sửa soạn gian phòng phía sau một chút để cho Lương huynh đệ ở.

Nữ tử mặc áo tơi bên cạnh đại hán liếc mắt nhìn Lương Sơn một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ mỉm cười, cũng không khỏi chồng mình về lai lịch của người thanh niên trước mắt, vội vàng đi vào trong nhà, sau khi sửa soạn phòng ốc, lại cầm tới một cái chăn đã được giặt sạch sẽ.

Đại hán này ở trong thôn rất có danh vọng, ban đêm ở trong nhà có không ít hàng xóm tới, trong sự náo nhiệt hiển nhiên còn có tiệc rượu. Vân Không ngồi ở một bên, trong tay cầm bát rượu, vừa uống vừa mỉm cười nhìn những người trước mặt, trong lòng hoàn toàn cảm thấy yên bình.

Rượu quá ba tuần, những hán tử này cười càng ngày càng lớn, trong đó có một hán tử trung niên đứng lên, cầm bát rượu đi tới trước mặt Vân Không, cười ngây ngô nói:

- Lương huynh đệ, lão Tam nhà ta nói, nếu không có ngươi, hắn đã bị rắn độc cắn, không thể sống được. Ơn cứu mạng này, lão tam sẽ không quên đâu!

Hắn vừa nói, vừa uống hết cả bát rượu. Vân Không trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, cầm lấy vò rượu ở trên mặt bàn, không đổ vào trong bát mà đưa lên miệng uống một ngụm, tay trái lau khóe miệng, cười nói:

- Rượu này không đủ mạnh.

Những hán tử ở xung quanh hai mắt sáng người, đều hô lên một tiếng khen ngợi. Chủ nhà này, là hán tử đã cho Vân Không ở nhờ cười nói:

- Bà nó, hãy đem rượu cổ mà cha ta để lại ra đây, để cho Lương huynh đệ biết, rượu của Bắc Thủy Thôn chúng ta cũng mạnh lắm!

Vợ của đại hán lắc đầu cười, đi vào trong phòng, có hai người như là con cháu đi theo, không bao lâu liền lấy ra vò rượu để ở một bên.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, thoáng một cái đã qua một tháng, mùa mưa vẫn còn chưa kết thúc, nhưng đã ngớt đi không ít. Thậm chí mỗi một ngày đã có một thời gian ngắn bầu trời trở nên quang đãng, nước mưa cũng ngừng rơi.

Ở thôn này, Vân Không rất được hoan nghênh, mọi người dường như đã tiếp nhận người hàng xóm lúc bình thường thì trầm tĩnh nhưng lúc uống rượu thì lại rất hào sảng này, lại còn chấp nhân thân phận lang trung của hắn, không ít người già trong thôn, những người dân có bệnh tật trong người đều đã lần lượt chứng kiến "y thuật" của Vân Không.

Nếu thời gian vẫn qua đi, quên nguy cơ về sinh tử trên con đường tu đạo, quên đi những âm mưu lừa gạt của con người, cuộc sống như vậy đối với Vân Không mà nói, rất đáng để mong ước. Hắn thích sự yên bình như vậy, thích không khí chan hòa trong thôn này, Vân Không hiểu rằng cuộc sống như vậy cũng giống như mùa mưa này, sẽ nhanh chóng biến mất.

Tu sĩ của Quy Nhất Tông lần lượt đi tới phía bắc của Đông Huyền Vực, sau khi tìm kiếm hết lần này đến lần khác, lựa chọn được một đám người có tư chất, thiếu niên cũng có, trung niên cũng có. Còn về phần người tóc tím, bọn họ cũng có đi tìm, chỉ là không tìm được người có đủ tư chất, cho dù có, ở tuổi của họ, cho đến lúc chết cũng không có một chút kết quả nào.

Bắc Thủy Thôn, vào một ngày, cũng có tu sĩ đến. Tu sĩ này thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Trúc Cơ. Với độ tuổi của hắn mà đã đạt tu vi như vậy, cũng đủ để trở thành một kẻ xuất chúng trong đám tiểu bối.

Tu sĩ này thái độ lạnh như băng, sau khi đi tới Bắc Thủy Thôn lập tức khiên cho những người trong thôn trong lòng kinh hãi, đồng loạt từ trong nhà đi ra đứng run rẩy trong cơn mưa. Phàm nhân sống trên đại lục La Vân này không ai không biết về tu sĩ, lại càng hiểu rõ nếu tu sĩ trước mắt nổi giận, cho dù là hạ sát tất cả bọn họ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tu sĩ tên Từ Đào cau mày, nhìn tất cả mọi người trong cái thôn nhỏ này, nước mưa khi rơi xuống cách người hắn ba tấc liền bị bắn ra, khiến cho quần áo của hắn vẫn luôn sạch sẽ.

Nhưng thôn dân ở trước mắt hắn chỉ là ở dưới trời mưa, vì nước mưa thấm vào quần áo, dính lên người truyền ra hàn khí lạnh thấu xương. Người lớn còn có thể chịu được, nhưng những đưa trẻ lúc này thân mình run rẩy, đứng nép sát vào bên người của cha mẹ. Bọn họ đứng ở chỗ này đã qua một nén hương, chỉ là tu sĩ ở phía trước kia thủy chung vẫn không nói một lời nào.