Chương 6: Bách Kiếp Đan

Thần sắc Vân Không như thường, xoay người nhìn lại. Ở phía sau hắn là một nữ tử, nữ tử này toàn thân mặc đồ đỏ, những giải lụa bồng bềnh giống như một đám mây đỏ tràn ngập, mái tóc màu đên tản ra. Màu đỏ và đen kia làm nổi lên sắc mặt có chút tái nhợt, có một vẻ xinh đẹp kỳ lạ.

Nữ tử này thân hình kiều diễm, nhưng ở dưới trời mưa, ở giữa trời đất có tiếng sấm gào thét này cũng có một sự cô độc và bất lực vô cùng. Vẻ đau khổ mơ hồ lộ ra, lại càng hiện lên rõ ràng trong mắt Vân Không.

- Ta là Lương Sơn.

Vân Không bình tĩnh mở miệng.

Nữ tử áo đỏ kia lạnh như băng quét mắt liếc nhìn Vân Không một cái, đôi lông mày thanh tú nhăn lại. Cái tên Lương Sơn này đối với nàng rất xa lạ, nếu không phải nhìn thấy Vân Không chỉ là một phàm nhân, nàng đã sớm đuổi đối phương xuống núi.

Lương Sơn?

Nữ tử áo đỏ nhớ lại trong ba mươi mốt phàm nhân đưa về từ phía bắc, có một người tên là Lương Sơn. Chỉ là người ở trước mắt này quá mức bình tĩnh, loại bình tĩnh này quyết không phải là giả bộ.

- Rời khỏi đây ngay.

Nữ tử lãnh đạm nói. Nàng dù sao cũng là tu sĩ đại thần thông, hiển nhiên sẽ không so đo với một phàm nhân, giờ phút này mặc dù trong lòng xúc động, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Vân Không cười lên một tiếng, xoay người đi qua bên cạnh nữ tử áo đỏ, theo đường núi rời khỏi.

Nữ tử xoay người nhìn về phía Vân Không, sự bình tĩnh của Vân Không làm cho nàng rất kinh ngạc. Phải biết rằng trong toàn bộ Quy Nhất Tông, ngoài sư tôn đã quy tiên, bất cứ một đệ tử nào nhìn thấy nàng cũng cực kỳ khẩn trương và cung kính. Cho dù là ba vị sư huynh, cũng vì tu vi thấp hơn nàng một bậc, lúc gặp mặt cũng có chút cung kính, càng không nói đến một phàm nhân. Nhưng nam tử trước mặt lại bình tĩnh một cách quỷ dị.

Ánh mắt nữ tử áo đỏ như điện, nhìn lên lưng của Vân Không dường như có thể xuyên thấu thân thể, cẩn thận dò xét một lượt, cuối cùng xác định người trước mặt chỉ là một phàm nhân.

Thầm than một tiếng, nữ tử áo đỏ này nhẹ giọng nói:

- Chờ một chút, người có bằng lòng nghe ta trò chuyên không?

Liễu Bạch Tô ở trong Quy Nhất Tông có địa vị cực cao, khi muốn cùng một người trò chuyện, thông thường đối phương lại càng cung kính hơn, huống hồ có một số việc nàng ngại thân phận, cũng không nói ra với người ta.

Thanh niên trước mắt này, một chút tu vi cũng không có, chỉ là một phàm nhân, ở trong mắt của Liễu Bạch Tô, bản thân so với hắn giống như là trời với đất. Nhưng quan trọng chính là sự bình tĩnh của thanh niên này dường như có một sức hút nào đó, khiến cho tâm tư của Liễu Bạch Tô cũng không biết vì sao lại trở nên bình tĩnh. Nàng chỉ muốn tìm một người mà nàng có thể nói chuyện. Vào thời gian như thế này, dưới cơn mưa này, trong cơn gió nhẹ này, tại thời điểm này chỉ còn có hai người bọn họ.

Vân Không suy nghĩ một chút, không rời khỏi nữa, mà đứng ở trên đỉnh núi, nhìn mây đen ở phía chân trời xa xa gật đầu.

Gió núi mang theo nước mưa gào thét thổi qua, thổi phía ngoài tiếng mưa gió, còn lại hoàn toàn yên tĩnh.

- Lúc ta mười ba tuổi, được sư tôn nhận làm đệ tử, từ đó bước vào con đường tu đạo.

Thanh âm bình tĩnh của Liễu Bạch Tô mang theo một vẻ hồi tường chậm rãi truyền ra, dung nhập vào trong cơn mưa, theo gió biến mất.

- Lúc Kết Đan, sư tôn không tiếc hao phí một lượng lớn dược liệu của tông phái, lại đi tới các tông phái khác ở rất xa trao đổi, cuổi cùng tự mình vì ta mà luyện ra một viên Bách Kiếp Đan, giúp ta Kết Đan thành công… Bách Kiếp Đan này ngay cả lão quái Vấn Đỉnh cũng phải động tâm... Còn nhớ rõ có một năm, sư tôn dẫn ra đi vào trong đám tinh vụ săn bắn. Sau ba năm, rốt cuộc cũng giúp ta bắt được một con cáo đỏ sáu mắt, trở thành bản mệnh linh thú của ta… Liễu Bạch Tô trong sự đau khổ chậm rãi nói. Nàng không để ý xem Vân Không có thể hiểu được hay không, thậm chí cũng không nhìn Vân Không, chỉ nhìn về phía chân trời như thể là tự nói.

- Sư tôn quy tiên rồi, từ nay về sau, không còn được nhìn thấy lão nhân gia nữa rồi… Liễu Bạch Tô trong lúc thì thào tự nói rất nhiều, Vân Không ở một bên bình tĩnh nghe, không nói bất cứ lời nào. Thời gian dần dần trôi qua, trong nháy mắt đã tới giờ ngọ, cơn mưa cũng ngớt dần, cuối cùng dừng hẳn.

Mây đen ở chân trời đằng xa cũng không biết đã đi nơi nào, bầu trời trong xanh, một đạo cầu vồng tuyệt đẹp đọng lại ở trên không trung, mỹ lệ không thể tả nổi.

- Tử Đạo Tông hại sư tôn, sau khi sư tôn quy tiên thiếu tông chủ lại gửi ngọc giản đến, muốn ta cùng hắn song tu, nếu ta không đồng ý, sẽ thừa dịp sau khi sư tôn quy tiên, thực lực của Quy Nhất Tông bị tổn hại nặng nề, bẩm lên Chủ Tông, khai chiến với Quy Nhất Tông ta… Chủ Tông luôn luôn thiên vị, nếu Tử Đạo Tông thực sự tâu lên, tám phần là sẽ ưng thuận.

Liễu Bạch Tô cắn môi dưới, dung nhan xinh đẹp lộ ra vẻ đau khổ.

- Đáng buồn cười cho ba sư huynh của ta, không hề dám ra mặt, chấp nhận việc này, muốn hi sinh một mình ta để đổi lấy sự bình an cho Quy Nhất Tông. Nhưng bọn hắn đúng là thiển cận, chẳng lẽ sau khi ta theo Hứa Phi Đức, Quy Nhất Tông có thể thật sự bình an hay sao… Trong mắt Liễu Bạch Tô có hai hàng nước mắt chảy xuống, theo gương mặt rơi xuống mặt đất cùng với những giọt mưa trên mặt đất hòa tan vào nhau. Nàng yên lặng nhìn cầu vồng ở phía chân trời, lẩm bẩm nói:

- Sau cơn mưa lại có cầu vồng, nhưng… cầu vồng của Quy Nhất Tông ta thật quá ảm đạm…

Vân Không thần sắc bình tĩnh, nhìn nữ tu tử áo đỏ kia dường như không tiếp tục nói ra suy nghĩ nữa, xoay người đi xuống chân núi. Lúc này, nữ tử áo đỏ không còn giữ lại, mà lặng nhìn chân trời, hồi lâu sau, trên mặt nàng lộ ra vẻ kiên định, nổi lên sát khí, quay đầu nhìn thoáng qua về phía Vân Không đang rời khỏi.

- Người này kiên định như người của ta, nếu bước vào con đường tu đạo, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu, đáng tiếc…

Từ trên đỉnh núi đi xuống, Vân Không cầm ô, đi vào trong vườn dược thảo của Nam Uyển, quay về phòng, hai mắt lóe lên tinh quang.

Lúc trước từ trong ký ức của Từ Đào ta biết được, Đông Huyền Vực này so với nơi của ta khác biệt. Hôm nay nghe lời nói của trưởng lão Quy Nhất Tông, Đông Huyền Vực này chú trọng vào bản mệnh linh thú, trong thuật luyện đan lại có chỗ độc đáo!

Vân Không trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, nhất là nghĩ đến một vài sự tình trong lời nói của trưởng lão Quy Nhất Tông lúc trước, hiển nhiên là có đan dược có thể trợ giúp Vân Đỉnh tồn tại, có vấn đỉnh thì có lẽ cũng sẽ có Hoá Thần đan.

Bách Kiếp Đan!

Trong mắt Vân Không lộ ra vẻ hứng thú.