Thấy Lâm Viên không có động tĩnh gì đối phương phát giác, y có lẽ đã bị trọng thương thừa thế xông lên hắn định một chưởng diệt gọn y.
Linh Ngọc không thể trơ mắt làm ngơ được nữa nếu là lúc trước nàng sẽ mặc cho hắn bị kẻ khác chà đạp, nhưng giờ thì ngược lại họ bây giờ là mối quan hệ chủ tớ vì điều này không kẻ nào được làm hại hắn chí ít là trong ba năm.
Khi tên trung niên lao thẳng vào chỉ cách còn một gang tay là có thể đoạt mạng được Lâm Viên, thì một tia sáng chiếu vào mắt hắn Linh Ngọc đã nhanh chóng rút kiếm lao vào trợ giúp hắn.
Hắn buộc phải bỏ qua Lâm Viên mà giơ quyền của hắn cản lại thanh kiếm lao về phía mình, hắn biết đối phương cũng có cấp bậc tu vi ngang hắn nếu không chống đỡ thì cho dù có diệt được Lâm Viên thì bản thân hắn cũng vong mạng.
Vậy thì chi bằng tạm gác những kẻ khác sang một bên hắn sẽ tập trung diệt nữ nhân này trước, xong hắn sẽ giết những kẻ còn lại.
Nghĩ là làm hắn quay sang lúc này dồn toàn lực tấn công Linh Ngọc, hai hay hắn giơ ra thành trảo mà lao thẳng vào linh khí toả ra xung quanh tay hắn mờ ảo như móng vuốt của hổ.
"Đây đây là công pháp địa cấp sơ kì long trảo thủ."
Sự lo lắng hiện trên khuôn mặt của Hàn Mặc vì nhóm của hắn biết, kẻ có công pháp địa cấp thì nhất định có vị trí không thấp trong tông môn.
"Hừ ta đang cần người để thử công pháp lấy tạm ngươi để luyện vậy."
Linh Ngọc khuôn mặt lạnh tanh rút gươm mà lao đến, một trảo một kiếm chạm nhau tạo ra dư chấn hất văng mọi người ra xung quanh.
Dư chấn hất văng mọi người ra xa xung quanh xa hàng chục trượng, trong mắt nhóm Hàn Mặc đây không khác gì cuộc chiến của hai vị cường giả trong mắt của họ.
Đối với Lâm Viên đây chỉ là một cuộc giao tranh chả đủ để nhét vào mắt hắn, thứ hắn quan tâm nhất bây giờ có lẽ là bảo vật đang chờ hắn khai phá còn về phía cuộc chiến kia có lẽ sắp kết thúc rồi.
"Cô nương với tu vi của cô có lẽ xuất thân cao quý chúng ta không thù oán thì cớ sao cô cứ cản trở ta."
"Người khác ngươi có thể giết nhưng riêng hắn thì không được."
Vừa nói Linh Ngọc vừa nhìn về hướng Lâm Viên ý chỉ kẻ nào cũng có thể giết nhưng riêng hắn là không được.
"Hắn là gì của ngươi."
"Hắn là chủ tớ của ta."
Nói xong cũng không chờ đối phương trả lời Linh Ngọc lao thẳng về phía hắn, thanh kiếm của nàng lao thẳng về phía hắn.
"Được nếu đã vậy một chiêu định tất cả sống chết của chúng ta đều do môt chiêu này."
Gã trung niên cũng hướng về phía Linh Ngọc khi cả hai chạm nhau bằng tất cả sức lực và đều trong tư thế giành co có thể thấy Linh Ngọc tạm bị áp đảo do nàng vừa đột phá chưa kịp ổn định linh lực trong cơ thể.
Gã trung niên chưởng một quyền về phía Linh Ngọc nàng không dại gì mà đỡ đòn với một kẻ có cấp bậc tu vi bằng mình cả, nàng uyển chuyển né sang một bên khiến cho chưởng khống bay về phía tảng đá sau lưng nàng.
Tảng đá va chạm với chưởng khống mà nổ tung tạo ra động tĩnh không hề nhỏ, nó đủ đêt thu hút những võ giả hoặc yêu thú gần đó đến chỗ bọn họ.
Linh Ngọc cũng không phải dạng để cho kẻ khác bắt nạt mình, nàng bắt đầu tập chung linh lực về phía thanh kiếm trên tay mình cơ thể nàng bắt đầu toả ra khí lạnh khắp cơ thể.
Khiến cho những người xung quanh gần đó ai ai cũng phải lạnh sống lưng, biểu hiện của nàng khiến Lâm Viên vô cùng ngạc nhiên nàng đã lĩnh hội được tầng một của bộ công pháp hắn đưa cho nàng.
"Yêu nghiệp chỉ trong một đêm liền có thể nắm rõ tầng thứ nhất của Huyền Âm chi kiếm."
Trong thân tâm hắn bỗng xuất hiện xự ngưỡng mộ Linh Ngọc, đối phương phải có ngộ tính thế nào mới có thể chỉ trong một đêm.
Hắn chỉ biết thở dài và trách ông trời kẻ thì có ngộ tính quá nghịch thiên còn kẻ thì lại, nghĩ đến đây hắn chỉ biết thở dài mà trách chỉ biết đổ lỗi do huyết mạch của Linh Ngọc quá siêu việt.
Linh Ngọc dùng linh lực dồn vào chân nhảy cao lên trời hướng mũi kiếm về đối phương một kích hướng tới.
Hiện tại tuy đã giờ ngọ nhưng công pháp ấy đã làm cho một vùng trong khu vừng bắt đầu kết thành băng, còn phía gã trung niên hắn cũng bắt đầu nhận thức được sự nguy hiêm mà sử dụng pháp bảo hộ thân.
Nhưng khi Thanh kiếm của Linh Ngọc vừa chạm vào hắn thì mọi thứ dường như ngưng đọng, thời tiết dường như bị bẻ cong từ mùa hè thành mùa đông khi tất cả mọi người kịp định thần thì lúc đó gã trung niên đã nằm gọn trong đoá sen băng.
Xong thế là kết thúc của một kiếp người một kẻ dành cả đời tu luyện, còn chưa kịp biết thân phận của nàng thì đã phải bỏ mạng tại đây khuôn mặt nàng khi kết thúc cuộc chiến không lộ rõ vẻ vui mừng hay giận dữ đó là khuôn mặt lạnh tanh, không chút biến sắc.