Chương 17: Ẩu đả

Đối phương không ngần ngại quăng cặp mắt đầy thô bỉ hướng về phía Linh Ngọc, bất giác cảm nhận được ánh mắt của tên nam nhân ấy khiến nàng cảm thấy ghê tởm và hết sức xem thường tên cậu ấm này.

"Xử lý nhanh tên này khiến ta cảm thấy ghê tởm."

Nàng nói ra với giọng đầy xem thường hướng về tên công tử bột ấy, đối phương nghe xong khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

Hắn từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng muốn gì được đó muốn mỹ nhân có mỹ nhân, nhưng bây giờ thì sao hắn bị một ả nữ nhân khinh thường sao có thể nhịn được.

"Há há ngươi có biết ta là ai không con nhỏ tiện tì kia."

Đôi mắt của Linh Ngọc nhíu chặt lại nàng là con nhà quyền quý bất kể ai có gốc gác nàng đều biết, còn hắn một gã công tử bột ở đâu thì cớ gì nàng phải quan tâm.

Chưa kịp tịnh thần thì một giọng đầy khiêu khích đã giúp nàng thoát khỏi cái suy nghĩ tìm kiếm xem hắn là con cháu gia tộc nào.

"Ta là Lâm Chí Thanh là đệ tử của trưởng lão Thiên Hàn Tông sao hả có phải các ngươi đã sợ rồi phải không."

?????u?

"Thiên Hàn Tông."

Nhóm của Hàn Mặc thốt lên không khỏi ngạc nhiên cùng khuôn mặt đầy e ngại.

"Mọi người biết."

Lâm Viên hỏi Hàn Mặc vì bản thân y biết muốn sống sót trong thế? giới cường giả này phải biết cương nhu, cái gì bỏ được thì bỏ cái gì giữ được thì nhất định phải giữ.

"Thiên Hàn Tông là tông môn có lịch sử ngàn năm họ là tông môn ngũ phẩm nhưng đang được xem xét để thăng cấp lên tứ phẩm."

Lâm Viên ngoẳng mặt nhìn về phía Linh Ngọc để xem xét đối phương liệu sẽ có giúp mình, nếu y vướn vào rắc rồi này không.

Thấy Lâm Viên nhìn mình, nàng chỉ biết thở dài vì nàng hiểu y sẽ dính vào đống rắc rồi này.

"Chỉ là một tông môn bậc trung không có gì đáng phải lo."

Nghe đến đây y đã dám chắc Linh Ngọc sẽ giúp mình nếu bản thân gặp nguy hiểm, vậy thì không còn gì phải e ngại nữa vũng nước đục này hắn phải dẫm vào thôi.

Khi đối phương còn đang mải cao ngạo trước gia thế của bản thân thì bỗng một quyền thẳng tới, quyền đó là của Lâm Viên y chả có gì phải e ngại nữa.

Nhưng khi chưa kịp chạm được vào đối phương thì Lâm Viên bị đánh bật ra, vị trung niên đi theo hắn vốn chẳng để cho y chạm được vào một cọc tóc của Lâm Chí Thanh.

"Ngươi dám ra tay với ta tên hạ đẳng kia ngươi chán sống người đâu lên giết hắn và để vị mỹ nữ kia lại cho ta."

Vị trung niên này biết Linh Ngọc chắc chắn có hậu thuẫn sau lưng, nhưng khi được ra lệnh hắn cũng chỉ biết ai oán vì bản thân nếu không làm theo thì cũng chỉ có kết cục không mấy tốt đẹp.

Vị trung niên lao lên hướng thẳng về phía Lâm Viên tay tung ra một trảo tựa như hổ gầm, công pháp này hắn muốn một chưởng đoạt mạng y.

Lâm Viên cũng không kém cạch hắn cũng lao vào lấy quyền đối quyền, khi hai quyền chạm nhau tạo ra một lượng sóng vang dội đẩy lui những người có mặt ở đó đi vài bước.

Khói toả ra xung quanh che chắn tầm nhìn của tất cả mọi người, không ai biết người nào là kẻ chiến bại ở đây cả.

Khi làn khói bắt đầu phai mờ dần lúc này mới nhìn rõ thân ảnh của hai bóng người hiện ra, tên trung niên nhìn sắc mặt có vẻ không mảy may bị thương tích gì.

Nhưng Lâm Viên thì không được như vậy y lúc này cánh tay phải đã bê bết máu, cánh tay ấy đã bị gãy không chần trừ y nhanh chóng lấy ra vài viên đan dược cầm máu đã được chuẩn bị từ trước, mà bỏ vào miệng.