Chương 19: Thanh Long Quả

Thấy tên hộ vệ của mình bị Linh Ngọc giết Lâm Chí Thanh bây giờ mấy nhận thức được bản thân hắn đang đụng phải kẻ mà hắn không nên đụng.

Nhưng hắn vẫn chấp mê bất ngộ vẫn ỷ là người của Thiên Hàn Tông, là đệ tử của trưởng lão cao cao tại thượng thì hắn làm sao phải lo sợ.

"Ngươi các ngươi dám giết người của ta được được để ta về ta sẽ báo lại với tông môn lúc đó xem nhưng gia tộc của các ngươi làm sao mà đối chấp."

Hắn vẫn cứ ngạo mạn mà nói vì hắn nghĩ đối phương sẽ không dám làm gì hắn, cùng lắm là đánh hắn rồi thả hắn đi vậy thì hắn sẽ chịu nhục nhẫn nhịn một lúc.

Và khi hắn được thả thì cũng là lúc đám người đó sẽ phải trả giá một cách thậm tệ nhất, nhưng khi suy nghĩ còn chưa hết thì giọng của một nam nhân cất lên.

"Ngươi nghĩ họ liệu có biết ai sẽ giết ngươi đây hả."

"Hả."

Hắn ngạc nhiên trước câu nói của Lâm Viên câu nói đã khẳng định buộc hắn vong mạng nơi đây, lúc này khuôn mặt đã không còn biểu hiện của sự kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là run sợ dần lấn áp trên ngũ quan của hắn.

"Ngươi ngươi dám giết ta nếu đến tai sư phụ ta thì cho dù có là cả Lâm gia ngươi cũng đừng mong sống tiếp."

"Ở chốn rừng núi hoang vu này ai biết chúng ta sẽ giết ngươi đừng nhiều lời nộp mạng đi Linh Ngọc phiền cô."

Vừa dứt lời Linh Ngọc cũng hiểu ý Lâm Viên mà hướng về phía Lâm Chí Thanh một kiếm nhằm lấy mạng hắn.

"Ngươi nghĩ ta sẽ để im cho ngươi giết ta."

Lâm Chí Thanh hắn dẫu sao cũng là đệ tử của trưởng lão, tuy công pháp không thâm hậu nhưng chí ít cũng đủ để giữ mạng hắn.

"Vạn hoa kiếm thức thứ nhất."

Hắn muốn chống trả lại Linh Ngọc nhằm tìm đường sống, nhưng đáng tiếc do cách biệt về tu vi mà chỉ cần một nén hương Linh Ngọc đã dễ dàng đoạt mạng hắn.

"Thật nhàm chán."

Có vẻ với Linh Ngọc người luôn muốn gặp những kẻ mạnh để trau dồi võ thuật thì việc giết Lâm Chí Thanh như là đang xem thường nàng.

"Đa tạ Linh Ngọc cô nương và Lâm Viên đã ra tay tương trợ."

"Chỉ là tiện đường đi ngang qua mà Hàn huynh cho ta mạo muội hỏi tại sao nhóm mấy người bị họ truy sát vậy."

Lúc đầu nhóm Hàn Mặc có vẻ hơi do dự nhưng rồi cuối cùng, họ cũng nói ra sự thật với Lâm Viên cách đó vài dặm có một cây mọc ra sáu thanh long quả.

Nghe đến thanh long quả Lâm Viên không khỏi vui sướng, vì đây chính là thứ giúp ích rất lớn đối với luyện thể kì, có thứ này hắn sẽ nhanh chóng đột phá lên cảnh giới luyện khí kì mà thôi.

"Vậy Hàn huynh nếu không phiền liệu có thể chia cho chúng ta một chút được không."

"Được được dẫu sao nếu không có huynh thì có lẽ chúng ta đều đã trở thành những cái xác cho yêu thú ăn rồi."

"Được Hàn Huynh mời dẫn đường."

"Được hai người hay đi theo ta."

Trước khi đi Lâm Viên không quên nhặt hai chiếc nhẫn chữ vật ở trên xác của hai kẻ vừa bị Linh Ngọc giết.

Sau một hồi được dẫn đi nhóm người Lâm Viên đã tới một hang động trông thật quen thuộc đây, đây chính là nơi mà vài ngày trước Linh Ngọc và y dừng chân đây sao.

Thật không ngờ một hang động mà họ từng ở lại có một bảo vật mà họ không hề hay biết, thật may là có nhóm Hàn Mặc chỉ điểm nếu không hắn có lẽ đã uất ức mà day dứt vì bỏ lỡ một món đồ tốt như vậy.

" Sao huynh biết trong này có thanh long quả."

"Chúng ta vô tình đi sâu vào nào ngờ phát hiện ra khi cả nhóm chuẩn bị hái xuống thì bị Lâm Chí Thanh cản lại và đuổi giết."

Lâm Viên tỏ ra đầy khó hiểu tại sao khi hắn và Linh Ngọc ở đây lại không phát hiện ra được chứ, phải chăng lúc đó bị thương mà hắn bị suy giảm thính giác.

"Không thể nào dù cho dược liệu có như thế nào ta vẫn có thể cảm nhận được chút ít linh khí tại sao."

Đi thêm được một đoạn Hàn Mặc dừng lại.